Tĩnh Vương phi không thích Dung Hoa, không phải chỉ vì Dung Hoa không sinh được, mà là nàng vốn không thích Dung Hoa, Dung Hoa được Phó Triệt sủng ái, chưa bao giờ đến gần hậu viện, lúc nào cũng làm cho nàng nhớ tới Lương Phi sủng quan hậu cung, mà thái hậu cũng như vậy, tuy rằng các nàng bắt tay làm cho Lương phi phải chết, nhưng tiên hoàng đối với Lương phi độc sủng mười năm vẫn là bóng ma trong lòng các nàng.
Thái hậu ngay tại chỗ chỉ hôn cho tiểu thư Chu gia cùng Phó Triệt, cho người đi nghĩ ý chỉ, tranh thủ đem ý chỉ ban xuống càng sớm càng tốt.
Tâm sự lớn trong lòng lão thái phi đã được giải quyết, cuối cùng lại nhớ tới một chuyện khác, “Thái hậu nương nương, ta nghe nói hoàng thượng gần đây cũng sủng một nam tử?”
Nghe vậy vẻ mặt thái hậu lập tức lạnh xuống, “Đút độc dược còn có thể sống trở về, ta thấy hắn cũng không phải nam tử tầm thường.”
Lão thái phi vừa nghe, hết hồn, đè thấp thanh âm nói: “Theo nương nương nói, hậu viện A Triệt cũng vậy, ta đút độc dược cho hắn vài lần, hắn chỉ cần nghĩ ngơi một thời gian lại vui vẻ, hiện giờ nhìn như vậy, thật ra là một con mèo bẩn.”
Thái hậu nâng mí mắt nhìn về lầu bát giác mà Liễu Tô đang ngồi, nói: “Tìm một cao nhân đến coi đi.”
Nàng nói cao nhân, đương nhiên là những người có kỹ năng trừ yêu, thái hậu không thể tự mình ra tay, nàng vừa ra tay tìm người, hoàng đế nhất định biết trước tiên, Tĩnh Vương tuy rằng vì Dung Hoa cùng Thái Phi tranh chấp không ít lần, nhưng Tĩnh Vương rất hiếu thuận với Thái Phi, mà hoàng đế thì không như vậy, hoàng đế từ trước tới nay cùng thái hậu bất hòa, không giống một đôi mẹ con, mà giống kẻ thù hơn.
Qua kì tuyển tú, hai ngày kế tiếp thái hậu liền cho người đem phong vị của những tú nữ lần này đưa tới cho hoàng đế đóng ấn tỉ.
Phó Trạm nhìn thấy bên trên có lục nữ Trình Ấu Lan của Mộc Ân hầu phủ, liền tức giận nở nụ cười.
Mẫu hậu hắn nhiều năm suy tính cho Trình gia một chút cũng không thay đổi, năm đó khi tiên hoàng còn tại vị còn thu liễm một chút, hễ là nữ tử Trình gia tiến cung, ít nhất cũng là Mỹ nhân, từ từ đề bạt lên trên, nhưng hôm nay, Trình Ấu Lan trực tiếp phong là phu nhân, rõ ràng là đứng đầu mọi người.
Tuy nói Tề phi trong cung đã bị phế đi, nhưng rốt cuộc vẫn còn cái danh Tề Phi, không nghĩ tới hiện giờ Trình gia chỉ vì tình trạng trước mắt, thể diện cũng không cần.
Liễu Tô ở một bên đọc sách thuốc, thấy sắc mặt Phó Trạm khó coi, đi qua xem, liền nhìn thấy danh sách sắc phong, lại nhìn đến chữ Mộc Ân hầu phủ, nháy mắt hiểu rõ, cười nói: “Thái hậu nương nương nhiều năm tính toán cho Mộc Ân hầu phủ, tâm tư đó đến nay chưa ngừng, Trình Như là Tề phi, lại nóng lòng đem Trình Ấu Lan đưa vào, cô cháu cùng chung một chồng, thế giới này thật to lớn ghê.”
Nhìn thấy khóe miệng Liễu Tô hình như có nét cười lạnh, Phó Trạm rùng mình, vội vàng đem danh sách cất đi, kéo Liễu Tô ngồi xuống, “Ngươi nếu không vui, ta sẽ cho các nàng ra cung là được rồi.”
Liễu Tô từ từ lắc đầu, “Không cần.” hắn biết, Phó Trạm hiện giờ mới hai mươi ba, cuộc đời làm đế vương vẫn còn dài, nếu cho toàn bộ ra cung, sẽ bị phê bình về sau? Với lại sẽ càng có nhiều người tiến vào, trị phần ngọn không trị được gốc, cho dù trừng trị, sau này chắc chắn sẽ có oán giận.
“Thế nhưng Trình Ấu Lan này, có tâm Tư Mã Chiêu, người ngoài còn biết, ai ai cũng đều oán trách Mộc Ân hầu phủ, thế mà không thu liễm lại, khiến cho kẻ khác khó giải thích nổi.”
Phó Trạm chế nhạo, “Không có gì khó hiểu, bộ tộc Trình thị ra hai vị hoàng hậu, một Nhâm quý phi, mục tiêu của bọn họ, là hoàng hậu của ta cũng xuất phát từ Trình gia. Thế nhưng dã tâm của Trình thị quá lớn, không biết nếu hôm nay thỏa mãn bọn họ, sau này còn đối phó được không.”
Liễu Tô nghe vậy cũng cười, “Ngươi nên thường xuyên ra cung, Trình gia hiện giờ đã không còn là Trình gia của thời cao tổ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, gia chủ Trình Văn Tú là một bao cỏ, cùng đại thế gia trong triều trở mặt đã lâu, nếu ngươi không ra tay, để thêm một thời gian, ngự sử đài cũng sẽ buộc tội bọn họ.”
Phó Trạm kinh ngạc nhìn Liễu Tô, “Ngươi ngay cả chuyện ngoài cung cũng có thể nhìn thấy.”
“Không phải.” Liễu Tô nháy nháy mắt, “Là chim chóc ở bên ngoài nói cho ta biết.” Nói xong hắn xoay cổ tay, có một sợi tơ xanh biếc liền bay ra khỏi cửa sổ, lát sau có hai con chim sẻ từ ngoài cửa sổ bay vào.
Liễu Tô lấy một ít bánh quy bóp nát rắc lên trên bàn, chim sẽ nhỏ liền bay tới trên bàn cúi đầu mổ, Liễu Tô chạm trên đầu chúng nó, cười cười hướng Phó Trạm nói: “Ngươi có thể hỏi bọn nó.”
“….. hỏi chúng nó?” Phó Trạm cảm thấy từ sau khi gặp Liễu Tô bản thân gặp được rất nhiều chuyện kì diệu.
Không nghĩ tới hắn còn chưa mở miệng, một con chim sẽ ở trên bàn đã mở miệng trước, nó kêu chiêm chiếp hai tiếng trước, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Trạm, khiến đám lông quanh cổ nhăn lại, “Bái kiến hoàng đế bệ hạ.”
Nhận qua quân thần cùng dân chúng quỳ lạy, đây là lần đầu tiên được chim chóc quỳ lạy, có chút mới lạ sờ sờ đầu nó, buồn cười nói: “Được rồi, miễn lễ. Vậy ngươi nói cho ta biết, tình cảnh của Mộc Ân hầu phủ hiện tại là gì?”
Chim sẽ nhỏ dậm chân, đi qua đi lại, nói: “Ta nghe mẫu thân nói, Mộc Ân hầu phủ mấy năm trước thật hưng thịnh, thế nhưng vài năm gần đầy đã sớm không còn như xưa, chẳng qua là cái thùng rỗng mà thôi, bên trong đã sớm thối nát, như mấy ngày nay, hai huynh đệ chi thứ hai của Mộc Ân hầu phủ vì một kỹ nữ mà đánh nhau, một người còn bị gãy chân, những việc nhỏ như thế nhiều không kể hết.”
Phó Trạm nghẹn cười, học theo Liễu Tô chống cằm nghe chim chóc nói chuyện, cũng bóp một ít bánh xốp vẩy lên bàn, cười nói: “Nhìn không ra, thế mà lại là một tiểu chim sẽ có văn hóa.”
Chim sẻ nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu, mổ một miếng bánh xốp, tiếp tục từ từ bước đi, “Việc nhỏ nhiều lắm, ta không nói tới nữa, nhưng chuyện lớn cũng không ít, ta nghe mẫu thân nói chuyện Xương vương gia chết chắc chắn có liên quan đến Mộc Ân hầu phủ. Còn nữa, có một ngày A Hiên ở bên ngoài thư phòng Mộc Ân hầu phủ nghe được người tháp đồ nói chuyện.”
Khi nghe những chuyện vừa rồi hắn còn có thể vừa nghe vừa cười, nhưng nghe đến những chuyện này Phó Trạm hận không thể lập tức đem Mộc Ân hầu phủ tịch thu gia sản chém đầu cả nhà!
Thật là vô liêm sỉ!
Xương Vương là em ruột tiên hoàng, được tiên hoàng trọng dụng, tiên hoàng thiện võ, nhưng Xương Vương thiện văn, hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, thống trị triều đình ngay ngắn rõ ràng. Xương Vương ở bên ngoài tiếp xúc với nhiều quan viên triều đình, đương nhiên cũng biết nhà ai tốt, nhà ai không tốt, Xương Vương bắt đầu xử lý không ít thế gia, chắc là Xương Vương phát hiện ra manh mối gì của Mộc Ân hầu phủ, kết quả bị hại chết.
Một con chim sẽ nhỏ khác cũng ăn no, liền từ từ nói : « Không chỉ có Mộc Ân hầu phủ, trung dũng hầu, hộ bộ thị lang, mỗi người đều kết bè kết phái, quan lại bao che cho nhau, ức hiếp dân chúng, thật là ghê tởm. »
Liễu Tô sờ sờ đầu nó như là phần thưởng, hai con chim sẻ nhỏ ăn no, vỗ cánh bay ra từ cửa sổ.
Phó Trạm rất lâu mới lấy lại bình tĩnh, hắn cứ nghĩ giang sơn này trời yên biển lặng, phòng thủ vững vàng, không ngờ lại là một cây đại thụ rỗng ruột.
Liễu Tô nắm chặt tay hắn an ủi, “Hiện nay cho dù là ai nắm quyền, cũng là do bên trên bao che cho nhau, hơn nữa ngươi còn trẻ, bọn họ coi thường ngươi nhỏ tuổi, đương nhiên sẽ tự ý làm càn, dọn dẹp mấy thế gia thì bọn họ sẽ yên phận, năm đó Xương Vương cùng Cảnh đế đã làm như vậy. »
« Không, không chỉ giết gà dọa khỉ, lúc này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. »
Thế nhưng Phó Trạm không muốn đem chuyện này giao cho Phó Triệt, hắn muốn tự mình làm, tuy rằng hắn cùng Phó Triệt không phải là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ đến lớn đều giúp đỡ lẫn nhau, so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn, hắn không muốn bi kịch của Xương Vương lại xảy ra lần nữa.
Cuối cùng Phó Trạm vẫn đồng ý phong Trình Ấu Lan là phu nhân, thái hậu cũng vừa lòng, thế nhưng ngày hôm sau, Phó Trạm lại hạ thêm một thánh chỉ, phong Tề phi đại tiểu thư Trình gia lên làm quý phi, quản lý lục cung.
Thái hậu biết tin trực tiếp ném vỡ ly trà, Phó Trạm tuyển tú nhiều năm như vậy, chỉ có Tần phi là địa vị cao nhất, thế nhưng hiện giờ lại có một quý phi xuất hiện, mà lại là Tề phi mà Trình gia bỏ rơi, Trình gia muốn nâng đỡ một người mới, thế nhưng hoàng thượng lại nâng người cũ lên, vậy thì sau này, Trình Ấu Lan có thể sống khá giả sao, càng đừng nói là muốn lót đường cho Trình gia.
Trước lễ trung thu Trình như đã chuyển vào Nam điện, cung điện này nằm ở bên trái cung của hoàng hậu, gần như nằm ở trung tâm cung điện.
Ngày đầu tiên tất cả phi tử đều đến Vân Thai cung của Trình như thỉnh an, người thì hận đến mức muốn cắn vỡ răng, người thì sợ hãi run run, Trình Như không được sủng ái bị mọi người cười nhạo, cho dù phân vị cao hay thấp đều cảm thấy Tề Phi đã bị phế, hoàng thượng hờ hững, người Trình gia xem như là bị vứt bỏ, chỉ còn lại chức vị Tề phi suông mà thôi, thế nhưng hiện giờ Tề phi lại thành quý phi, một nữ nhân ở trong cung không có con nối dòng, chức vị quý phi này có ý nghĩa gì, các nàng đều hiểu được.
Trình Như mười sáu tuổi vào cung, nay đã hai mươi tuổi, tướng mạo nàng bình thường, lại mặc một thân hoa quý càng chói mắt hơn.
Mọi người hành lễ xong, Trình Như cũng không làm khó các nàng, đều cho các nàng ngồi xuống, ngay cả phi tử có địa vị thấp nhất, trên ghế dưới mông cũng được trải thêm đệm, những thứ hạng nhất này, nhóm tần phi tôn quý ai cũng nhìn ra, ngay cả tiểu tần phi năm đó tiến cung cũng không được sủng ái như vậy.
Trình Ấu Lan buông mi mắt xuống, nắm chặt khăn lụa, không có gợn sóng gì. Trình Như cũng chỉ liếc qua nàng một lần, cháu gái nhà mình, nàng so với ai khác hiểu rất rõ, Trình gia đưa Trình Ấu Lan vào cung là chuyện sớm muộn, thế nhưng theo hiện tại, tình huống của Trình gia không được tốt lắm, nếu không sẽ không cần rối rít đưa người vào, một phu nhân đối với người bên ngoài là phân vị rất tốt, nhưng đối với Trình Ấu Lan mà nói, chắc chắn cảm thấy bản thân bị vũ nhục.
Trình Như cũng không cảnh cáo bọn họ, chỉ tùy ý cùng mấy phi tử có địa vị cao bàn bạc chuyện chuẩn bị yến tiệc trung thu.
Có lẽ là qua hơn phân nửa thời gian, ngoài cửa liền vang lên âm thanh của Hạ Hòe An, « Hoàng thượng giá lâm ! »
Mọi người vội vàng tiếp giá, Phó Trạm mang theo Liễu Tô ngồi vào bên trên, cung nữ của Tề phi rất nhanh nhẹn mà lấy một cái ghế dựa cho Tề phi.
Chờ mọi người ngẩng đầu, vị trị chỗ ngồi đã thay đổi, các nàng thực kinh ngạc, chuyện hoàng đế nuôi nam hài tử ở trong cung cũng không phải là lạ lẫm gì, nhưng cùng hoàng đế cùng ngồi cùng ăn, vậy chỉ có là hoàng hậu mà thôi.
Lại thấy Tề phi, ngồi rất vững vàng, mặt mày mỉm cười, bộ dáng hoàn toàn vui vẻ.
Một bình luận cho “chương9”