chương70

Lúc Cố Tử Khung bị kéo đi vào thì hơi bất đắc dĩ.

“Diệp thiếu tướng, trước kia em sao không phát hiện anh là người nôn nóng như vậy?”

“Trước kia anh cũng không phát hiện nhị hoàng tử là  người hay lo bò trắng răng.”  Diệp Hoài Tây cũng không quay đầu lại đáp một câu, trực tiếp đẩy cửa phòng khách ra.

Lúc này Cố Tử Khung mới phát hiện trong viện còn mở hai ngọn đèn dẫn đường, cửa phòng khách đã đóng, thái độ đóng cửa từ chối tiếp khách cũng quá rõ ràng.

Người khác còn chưa nhìn thấy cha mẹ Diệp gia, đã nhận được tín hiệu không thân thiết của đối phương.

Nói thực ra, hắn cũng đã tưởng tượng ra tình huống này, dù sao hắn cũng là người dễ dàng lo bò trắng răng.

“Hồi hộp như vậy sao?” sau khi Diệp Hoài Tây đẩy cửa phòng khách ra, không có nghe thấy Cố Tử Khung trả lời, quay đầu lại nhìn thấy thanh niên đang do dự, nghĩ thầm: vịt chết còn mạnh miệng, dù sao cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, cho dù trưởng thành sớm như hắn, ở tuổi Cố Tử Khung gặp phải chuyện này, cũng có thể thực hồi hộp, vì thế hắn nhẹ giọng, “Nếu nơi này thật sự làm em không thoải mái, gặp mặt một lần rồi đi.”

“Không cần thiết.” Cố Tử Khung nói, “Tốt xấu gì cũng là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn, em muốn nhìn thêm một chút.”

Diệp Hoài Tây không nói lời nào, thấy vẻ mặt Cố Tử Khung thản nhiên, không có nửa điểm miễn cưỡng, cũng hiểu được người nọ không có vấn đề gì, hắn tiếp tục dẫn người đi vào bên trong: “Anh ở trong này không lâu giống như trong tưởng tượng của em đâu, sau tám tuổi, hàng năm anh đều ở chỗ đơn vị phân cho.”

chỉ một câu như vậy làm cho Cố Tử Khung nghe ra sự từ bỏ trong đó. Chuyện tới hiện giờ, hắn lại ở trước mặt mình nói ra nhẹ nhàng như vậy, cho thấy hắn là thật sự không cần.

Cố Tử Khung cảm thấy có mình ở những việc trong lòng Diệp Hoài Tây đều được gác qua một bên, nam nhân có yêu mới có tự tin như vậy.

Hai người còn chưa đi tới phòng khách, đã có người từ trên cầu thang đi xuống dưới.

Dép lê trên chân dẫm lên mặt đất hầu như không phát ra âm thanh, nhưng tỉnh táo như Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung, vẫn đồng thời nhìn thấy người đang đi xuống lầu.

Vừa nhìn thấy, vẻ mặt một nam một nữ đồng dạng nghiêm khắc.

Dựa vào dáng vẻ có thể đoán ra thân phận của hai vị này.

Hai vị kia thấy bọn họ nhưng rất bình tĩnh, đi đến trước sô pha phòng khách, gật đầu lạnh nhạt với bọn họ, thanh âm lạnh lùng: “Lại đây ngồi đi.”

Nếu Diệp Hoài Tây đã mang người về đây, vậy không cần cất giấu tính toán, hắn quay đầu lại nhìn Cố Tử Khung, thấy thanh niên híp mắt không thể nhận ra, che dấu vẻ hưng phấn trong mắt, ngoài ra cũng không có sự sợ hãi nào, hắn cong môi cười, lập tức nắm tay người ta đi đến đối diện hai vị kia ngồi xuống.

“Tìm con rất nhiều lần, nhiều lần đều bị phó tướng của con cũng né tránh nói con không ở đấy, hôm nay sao lại đồng ý trở về? Cũng không thông báo một tiếng.” Phu nhân mở miệng tôn quý tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, ánh mắt hơi giống vô ý đảo qua trên người Cố Tử Khung, thấy Diệp Hoài Tây không nói lời nào, bà còn nói, “Trong nhà cũng không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, giờ này sợ là không thể đặt trước được.”

“Không cần.” Diệp Hoài Tây nói, thấy ánh mắt mẹ Diệp nhìn qua, hắn lại nói lại, “Không cần, con dẫn hắn trở về chỉ là muốn cho hai người biết, cùng con kết hôn là ai, là dáng vẻ gì. Không có ý ở lại ăn cơm, nói xong liền sẽ đi ngay.”

Lời này vừa ra, không chỉ có vẻ mặt của mẹ Diệp thay đổi, ngay cả cha Diệp mặt không có biểu tình gì lúc này cũng thay đổi sắc mặt.

“Đừng liên hệ phó tướng của con nữa, hắn chỉ phụ trách công việc của con, không phải là bảo mẫu tư nhân.” Diệp Hoài Tây thấy sắc mặt của hai vợ chồng không tốt, cũng không để ý, nhiều năm qua như vậy, hắn đã sớm quen với hình thức ở chung như vậy, cũng không để ý đến cái nhìn của bọn họ, đường là tự mình đi, ngày là mình tự qua, những điều này bọn họ không có cách nào thay thế được, “Hắn kêu Cố Tử Khung, là nhị hoàng tử liên bang, đã cùng con đăng kí ở cục quản lý dân cư, ngày mai con sẽ cùng hắn chính thức đi đăng ký kết hôn, a, còn nữa.”

Phụ mẫu Diệp gia đã sớm biết hắn là người có chủ kiến, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ có chủ kiến tới nước này, chuyện hôn nhân ngay cả hỏi cũng lười hỏi, hơi chết lặng trong một thời gian, chết lặng đến lúc hắn nói còn nữa, hai người thế mà có vài phần chờ mong, chờ mong hắn sẽ hỏi ý kiến bọn họ.

Diệp Hoài Tây tạm ngừng, mím mím môi, như là không biết mở miệng như thế nào.

Cố Tử Khung bàng quan thấy thế, giơ tay nắm lấy tay hắn, khách khi nói với cha mẹ Diệp gia: “Qua một thời gian nữa đứa nhỏ sinh ra, còn muốn mời hai vị đến, lúc đó mong hai vị sẽ đến đặt tên.”

Mời trưởng bối đặt tên là quy củ lâu đời trong lịch sử, từ khi liên bang thành lập tới nay, hủy bỏ rất nhiều tập tục phong kiến, nhưng để lại cũng không ít, ví dụ như cái này.

Bị Cố Tử Khung khách khí đề nghị hai vợ chồng hơi sửng sốt, phản ứng lại liền nhìn về phía bụng của Diệp Hoài Tây, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Nếu không còn chuyện khác, con cùng hắn đi về trước, vừa trở về còn rất nhiều chuyện cần xử lý.” Diệp Hoài Tây nói xong liền đứng dậy, thấy hai vợ chồng cũng đứng dậy theo, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn làm bộ như không phát hiện, cũng lười hỏi đến, trực tiếp cùng Cố Tử Khung rời khỏi Diệp gia.

Khi cửa lớn Diệp gia đóng lại sau người, hai người trở lại xe huyền phù, chạy tới nhà trọ của Diệp Hoài Tây, Cố Tử Khung hình như mới hoàn hồn: “không có cảnh tượng giống như người khác nói hay là do khí thế của em nhỉ?”

“Em thất vọng.” Diệp Hoài Tây khẳng định nói, “Trước khi em vào cửa, bọn họ hẳn là đã điều tra qua em, biết chuyện của em, đối với tính tình của em cũng biết rõ sơ sơ, mới có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí có thể nói là thuận theo gặp em.”

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ? » Mày Cố Tử Khung hơi nhíu lại không thể nhận ra, « Nịnh nọt. »

Diệp Hoài Tây không phủ nhận : « Em cảm thấy Diệp nghị viên thân là thành viên quan trọng của nghị viện, sẽ không biết em là hoàng đế bệ hạ tương lại sao ? »

« Vậy anh cảm thấy chuyện em làm hoàng đế, Diệp nghị viên ra nhiều sức hay không ? » Cố Tử Khung nhớ tới hoàng đế bệ hạ chất vấn hắn không lâu, có chút buồn cười, « Hoàng đế bệ hạ cảm thấy mình thoái vị đều là một tay em bày ra, hiện tại nghĩ lại, em còn muốn cười. »

« Nói chung là không cam lòng. » Diệp Hoài Tây nói, « giúp Cố Thiên Lung chuẩn bị lâu như vậy, kết quả bị hoàng tử nghèo túng là em nửa đường đi ra đoạt mất. Hắn làm sao có thể yên tâm ? »

« hiện tại em thật sự không có nhiều hứng thú với vị trí kia lắm. » Cố Tử Khung nói, lời còn chưa dứt, liền nhận thây ánh mắt thích thú của Diệp Hoài Tây, hắn cười nói, « Không tin ? »

Diệp Hoài Tây nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một hồi nói : « Không phải. »

« Vậy là như thế nào ? » Cố Tử Khung hỏi.

Diệp Hoài Tây lắc đầu : « Không có gì. »

Hắn không nói, Cố Tử Khung cũng không tiếp tục ép hỏi, cho hắn quyền có bí mật nho nhỏ.

Hai người trở lại nhà trọ không nói chuyện một đêm, sáng hôm sau theo sự sắp xếp của phó tướng La Thụy, ăn mặc đơn giản đi cục quản lý dân cư đăng ký kết hôn.

Trước khi đi phó tướng La Thụy còn giống như mẹ già dặn dò : « Thiếu tướng, đăng kí ở cục quản lý dân cư quá nhiều người, nếu bị công khai ở trên quang võng thì toàn bộ liên bang sẽ biết người cùng nhị hoàng tử đã kết hôn. »

Diệp Hoài Tây không chút để ý gật đầu : « Bọn họ không phải đã sớm biết tin tức tôi cùng nhị hoàng tử kết hôn rồi sao ? »

La Thụy sửng sốt, tiếp theo nghĩ đến trước khi trận chiến ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ bùng nổ, hắn đã ở trên mạng kích động tin tức, lập tức liền tỉnh táo lại, đúng, khi đó toàn bộ người dân liên bang đã biết chuyện này.

Hiện tại nghĩ lại, La Thụy hơi nghi ngờ có phải thiếu tướng nhà hắn đã tính toán từng bước rồi hay không.

« Tình hình ở Hỗn Long Loan như thế nào ? » Lúc trước bọn họ đến quán bar Nam Sắc, Bá Ni đã thuận miệng  khiêu khích một câu, khiến cho trong lòng Diệp Hoài Tây hiện lên ý tưởng, hiện giờ nhà Tạp Nạp Nhĩ đã rơi đài, thế lực lớn ở Hỗn Long Loan cũng tan rã theo, đúng là cơ hội tốt để thu phục, « Có thể dùng lễ thì không cần dùng binh, tránh cho người ta cảm thấy người của quân đoàn Hổ Gầm chỉ biết ức hiếp người. »

« Thiếu tướng yên tâm, tôi cam đoan mọi chuyện ổn thỏa. » La Thụy nói.

Diệp Hoài Tây : « Đã tới nơi, những chuyện khác chờ tôi trở về rồi nói sau. »

« Vâng, thiếu tướng. » La Thụy trả lời.

Diệp Hoài Tây ngắt kết nối thông tin, đi tới kéo cánh cửa, chỉ thấy Cố Tử Khung  đang duy trì từ thế nhấc tay gõ cửa, mà trùng hợp xe huyền phù đang từ từ tiến vào cổng của cục quản lý dân cư, bắt đầu ngừng lại.

« Chờ sốt ruột sao ? » hắn hỏi.

Cố Tử Khung hí mắt cười : « Không, chỉ là muốn nói cho anh, đã tới nơi. »

Diệp Hoài Tây ra khỏi xe thuận tay đóng cửa lại, cùng Cố Tử Khung đi vào cục quản lý dân cư.

La Thụy làm công tác giữ bí mật không tồi, ở trước cửa có thể nhìn ra hết sức yên tĩnh.

« Có hồi hộp không ? » Cố Tử Khung đi ở sau hắn nửa bước, nhỏ giọng hỏi.

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không có gì thay đổi, thoáng nhìn Cố Tử Khung đang mỉm cười chờ đáp án, hắn hỏi : « Hồi hộp cái gì ? »

« Vào cửa này, đặt bút ký qua, anh và em sẽ được cột vào chung một chỗ, chẳng lẽ anh không hồi hộp, không kích động sao? » Vị này còn đang học tại đại học Thánh Tây Nhĩ, mà lại còn là học trò của Diệp Hoài Tây vậy mà Cố đồng học còn cực kỳ nghịch ngợm, nhưng thường thường nghịch ngợm đều phải trả giá rất lớn.

Diệp Hoài Tây tung hoành liên bang nhiều năm, đối phó với đùa giỡn kiểu này  rất là thuận buồm xuôi gió : « Không có cảm giác, loại chuyện kết hôn này, làm một lần thì mới mẻ, cũng sẽ không ngạc nhiên. »

Cố Tử Khung bị hắn chọc cho nói không ra lời, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay : « Không ngạc nhiên, anh còn muốn đến vài lần ? »

giọng Diệp Hoài Tây không thay đổi : « Không có. »

« Cũng không có liên quan gì? » bỗng nhiên Cố Tử Khung đổi giọng, khiến cho Diệp Hoài Tây kinh  ngạc, người này liền lộ ra nụ cười bá đạo, « Đến cũng chỉ có thể đến cùng em. »

Diệp Hoài Tây mím môi nở nụ cười, ngầm thừa nhận những lời này.

Cố Tử Khung thấy thế, cũng nở nụ cười theo.

Hai người đi vào cục quản lý dân cư, tiếp đón bọn họ chính là số 001 dẫn đạo viên Gia Luân, vị này xem như đã quen biết từ lâu. Vị này đã sớm biết được tin tức Diệp thiếu tướng sẽ đến đăng ký cùng Cố nhị hoàng tử, liền đứng chờ. Vốn đang hơi không tin, lúc này thật sự chờ được người thật, lập tức tâm như tro tàn, vì mình, cũng vì những công chúng liên bang si mê Diệp Hoài Tây nhiều năm.

« Diệp thiếu tướng, nhị hoàng tử, hai vị là tới đăng ký kết hôn sao ? » Gia Luân liền  treo lên chiêu bài tươi cười tiên lên lễ phép hỏi.

« Phải » Cố Tử Khung trả lời.

Diệp Hoài Tây liếc mắt nhìn Gia Luân, ý tứ tự hiểu được.

Gia Luân cảm thấy tim của mình đã tan nát, đè ép mất mát ở trong lòng, dẫn hai người tới nơi đăng kí kết hôn : « Đăng kí rất đơn giản, chỉ cần hai vị chụp tấm hình, thì thân phận của đối phương sẽ xuất hiện ở vị trí phối ngẫu.

Quá trình đăng kí kết hôn rất đơn giản, hai người vừa nghe không dị nghị gì liền gật đầu làm theo.

Lúc đi ra từ chỗ đăng kí, hai người nhìn thấy cửa lớn bị vây chặt như nêm cối, rốt cuộc không thể tới mau như vậy chứ.

Cố Tử Khung hứng thú nhìn về phía đám người đang si ngốc nhìn bọn họ, chọc chọc bầu bạn mới ra lò ở bên cạnh, đang cúi đầu không lên tiếng liên lạc với La Thụy : « Bọn họ yêu thương nhiệt tình với anh làm cho  người ta giận sôi gan. »

« Chẳng lẽ em không phải ? » Diệp Hoài Tây hỏi lại.

Cố Tử Khung sờ sờ mũi, cười nhẹ nói : « Đúng, em cũng vậy. Thậm chí so với bọn họ còn nghiêm trọng hơn, yêu thương nhiệt tình tới mức đem người biến thành của em. »

Diệp Hoài Tây nâng mắt ghét bỏ, liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục liên lạc với La Thụy, nửa phút sau, nhân viên của cục quản lý dân cư dẫn bọn họ đi ra bằng con đường đặc biệt.

Đây cũng là cách bất đắc dĩ, nếu không đi đường này, hôm nay bọn họ có thể bị nhốt ở bên trong.

Trong quá trình có xảy ra một chút nhạc đệm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của hai người.

« Thật không nghĩ tới. » Cố Tử Khung mở ra thông tin, nhìn chằm chằm vào phần thân phận ở bên trên, hầu như đã xem đến nở ra hoa, « Anh thật sự cùng em kết hôn. »

« Ừ. » Diệp Hoài Tây trả lời, tiếp tục bị thông tin mê hoặc.

Cố Tử Khung còn nói vài câu khác, nhưng không nhận được câu trả lời từ Diệp Hoài Tây, Cố nhị hoàng tử không chịu cố đơn liền ghé qua : « Làm gì vậy ? »

« Làm giấy tạm nghỉ học cho em. » Diệp Hoài Tây nói, « Qua một thời gian nữa em kế vị, sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, bài vở và bài tập không có cách nào để quan tâm. »

Cố Tử Khung không nói chuyện.

« Chờ em quen làm hoàng đế, lại trở lại trường học. » Diệp Hoài Tây đóng lại thông tin của Áo Nhĩ chủ nhiệm.

Cố Tử Khung thở dài : « Anh. »

“Ừ?” Diệp Hoài Tây nghi hoặc.

“Có anh là đủ rồi.” Cố Tử Khung nói.

Diệp Hoài Tây trầm mặc ôm lấy hắn, tim nói : như nhau.

Giờ phút này làm cho người ta cảm thấy ấm áp gấp đôi.

Một bình luận cho “chương70”

Leave a Reply