Cây cỏ dưới chân tươi tốt, trên đó có không ít hoa nở không tên, cách đó không xa có một nhà trúc tinh xảo, ở cửa có một cái ghế nằm, trên ghế nằm có một thiếu niên mặc trường bào xanh biếc, sắc mặt hắn hơi trắng, nhìn Phó Trạm cười.
Phó Trạm hơi hoảng hốt, nhìn xung quanh một vòng, xác nhận đây không phải trong hoàng cung, liền xác định Liễu Tô không phải người thường.
Liễu Tô sau khi kéo Phó Trạm vào đây có chút hối hận, Phó Trạm là đế vương, hắn là yêu, lúc trước không nên cùng xuất hiện, trước đây hắn thấy Phó Trạm bị bệnh lâu như vậy, hắn không đành lòng, không nhịn được chạy ra ngoài nhìn Phó Trạm. Kỳ thật hắn biết, thầy thuốc tốt nhất ở trong thiên hạ đều ở trong cung, không cần hắn phải sốt ruột, dù sao chỉ mất thời gian lâu hơn thôi. Nhưng hắn đã nhìn Phó Trạm từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hắn hơi hơi ngồi dậy, nâng tay muốn đưa Phó Trạm ra ngoài, hắn biết Phó Trạm tìm mình cả ngày, hiện giờ đã thấy, vậy nên đưa người về thôi.
Phó Trạm híp mắt vừa nhìn liền biết Liễu Tô muốn làm gì, mũi chân hắn đạp một cái, liền đứng bên cạnh Liễu Tô, đè tay hắn lại, ánh mắt trầm lặng nhìn hắn, “Muốn đưa ta đi sao?”
Hắn dán tới gần, lúc nói chuyện hơi thở phả vào mặt mình, mặt Liễu Tô hơi nóng, hơi hơi xấu hổ dời mắt, “Ngươi không nên tới?”
Phó Trạm nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Nhưng ta đã đến đây.” Ngừng lại một chút, hắn còn nói thêm: “Là ngươi kéo ta tới.”
Mặt Liễu Tô đỏ ửng, mím môi không nói lời nào, Phó Trạm nhìn hắn một lát, sau đó đứng dậy, phủi phủi long bào trên người, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỉ có một cái ghế nằm, nhếch mày hỏi: “Ta ngồi chỗ nào?”
Liễu Tô đỏ mặt giơ tay lên, bên cạnh liền hiện ra một cái ghế nằm giống như của Liễu Tô, ở giữa còn có một cái bàn, trên bàn để hoa quả.
Phó Trạm cũng học hắn nằm xuống, thế nhưng không ăn hoa quả, mà lại nhìn sườn mặt Liễu Tô, hỏi: “Thái hậu làm gì ngươi?”
Liễu Tô nghe câu hỏi này ánh mắt liền tối lại, môi giật giật, cuối cùng nói: “Không có việc gì.”
Phó Trạm trầm mặt, “Không có việc gì sao ngươi lại chạy? Liễu Tô, nàng là mẹ ruột của ta, thủ đoạn của nàng như thế nào ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ngươi không cần kiêng kị ta, nàng một lòng nghĩ cho Mộc Ân hầu phủ, sớm muộn cũng sẽ có ngày ta chống lại nàng. Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lại như vậy không?”
Liễu Tô trầm mặc một lúc, mới từ từ mở miệng: “Đoạn trường tán.”
Trong một lúc không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió rất nhỏ, một lúc sau, Phó Trạm mới nắm chặt tay ghế nằm, bỗng nhiên hắn nhớ tới mình trước đây có nuôi một con hồ ly lông trắng, là một phi tử không có con trong cung cho hắn, phi tử kia đã từng hầu hạ tiên đế, tuổi không lớn, cũng không tranh giành cái gì, bởi vì rất thích Phó Trạm, nên có cái gì tốt cũng cho Phó Trạm.
Sau đó lại bị hoàng hậu cũng chính là thái hậu bây giờ biết được, vị phi tử kia cùng hồ ly trắng không bao lâu liền chết, là độc đoạn trường tán.
Hắn có hơi sợ, hiện giờ tuy rằng là hắn cầm quyền, đã sớm nắm giữ thiên hạ ở trong tay, nhưng mà Mộc Ân hầu phủ vẫn còn, hắn có thể bảo vệ được Liễu Tô không?
Liễu Tô nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, có chút lo lắng, không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng giơ tay nắm tay Phó Trạm, nói: “Ta là yêu, không sao cả, chỉ là hơi đau thôi.”
Phó Trạm sửng sốt, cảm nhận độ ấm trên mu bàn tay, nôn nóng trong lòng liền bình tĩnh lại, thở dài một hơi, “Ban đầu ta nghĩ, chờ ta tìm được người liền mang ngươi về, không cho ngươi rời đi, nhưng mà hiện tại…..”
Liễu Tô ngồi dậy, nhìn Phó Trạm, hỏi: “Ngươi thích ta sao?”
“…..” Phó Trạm ở trong mắt triều thần là thiên thử thủ đoạn tàn nhẫn, ở trong mắt dân chúng là hoàng đế không thể với tới được, hiện tại bị Liễu Tô hỏi một câu liền nghẹn họng không trả lời được.
Hắn không biết phải trả lời như thế nào, vấn đề ở đây không phải là có hay không, hắn sợ nói không đúng sẽ bị Liễu Tô đưa ra ngoài.
Liễu Tô nhìn hắn, sau đó nhìn thấy hai tai hắn đỏ lên, cũng không trả lời mình, hắn nhíu mày, “Vấn đề này rất khó sao?”
Phó Trạm hạ quyết tâm, gật đầu, “Đúng, ta thích ngươi.”
“Ừ.” Liễu Tô đỏ mặt, không nhìn Phó Trạm nói: “Ta cùng ngươi về.”
Phó Trạm sửng sốt, không hiểu Liễu Tô đang nói gì, ngơ ngác nhìn mặt Liễu Tô. Mặt Liễu Tô càng nóng, đứng dậy đi vào trong nhà trúc.
Liễu Tô biết, mình có thể vì một câu không thoải mái của Phó Trạm mà chạy ra khỏi cây, tuyệt đối là có nguyên nhân, thế nhưng hắn tuy rằng sống lâu, nhưng cũng không phải người, những cảm xúc của con người hắn không hiểu, Phó Trạm từ nhỏ đã ở dưới cây liễu chơi, lúc ấy hắn mới biến hóa, cũng không to hơn Phó Trạm bao nhiêu, bọn họ cũng được coi là cùng nhau lớn lên. Cảm tình là gì thì hắn không biết, thế nhưng từ khi quen biết Dung Hoa hắn cũng bắt đầu nghĩ lại, quan hệ của hắn và Phó Trạm rốt cuộc là gì.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, tuy rằng tu vi hắn cao, nhưng cách làm người cũng không hơn Dung Hoa, hắn không hiểu tình cảm của con người, lại cảm thấy sau khi Phó Trạm sinh bệnh mỗi ngày đều đứng ở trước cây liễu mà cảm thấy đau lòng, hắn từ trong cây đi ra, che giấu thân phận, tiến vào trong cung chữa bệnh cho hắn.
Liễu Tô đi tới cửa, Phó Trạm đột nhiên xông lên nắm lấy tay hắn, hắn ít khi thất lễ như vậy, nắm chặt tay Liễu Tô, không rõ lắm hỏi: “Ngươi nói thật? Ngươi thật sự muốn trở về cùng ta sao?”
Liễu Tô mím môi, “Đương nhiên, Ta chưa bao giờ gạt ngươi.”
Phó Trạm hơi kích động, nắm tay hắn cười, mặt Liễu Tô càng nóng, nhưng không rút tay về, dẫn hắn đi vào nhà trúc.
“Ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây.”
Liễu Tô dẫn hắn lên lầu hai của nhà trúc, phòng ngủ của hắn rất lớn, ở gần cửa sổ có một cái ghế nằm thật to, bên trên để một ly trà lạnh, hắn ngồi ở trên ghế nằm, “Ngươi lại đây nhìn xem.”
Phó Trạm nghe theo đi qua, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thế nhưng lại thấy cả điện Hàm Chương, lúc này Hạ Hòe An đang chắp tay đi thong thả ở trước cửa, tuy rằng không nhìn thấy bên trong, nhưng hai mắt vẫn thường xuyên liếc vào bên trong, mặt mày thì nhăn thành cái bánh bao.
“Ta ở trong này, nhìn ngươi ngày qua ngày, năm qua năm.”
Ngực Phó Trạm phập phồng, hắn không tự chủ được nắm chặt tay Liễu Tô, “Ngươi nên sớm ra ngoài giúp ta.”
Liễu Tô liếc hắn, “Ngươi có nhiều người ở bên cạnh như vậy, không cần đến ta.”
Phó Trạm hơi xấu hổ sờ sờ mũi, hắn tuy rằng là thiên tử trẻ tuổi, nhưng tam cung lục viện, phi tần thì ba năm tuyển một lần, tuy rằng không nhiều như những bậc cha chú, nhưng cũng có mười mấy người, hiện giờ bị Liễu Tô nói ra, lại nghĩ tới ngày xưa Liễu Tô ở chỗ này nhìn, cả người hắn liền không thoải mái, nghĩ sau này điện Hàm Chương nên thay đổi, tránh ô uế mắt Liễu Tô.
Hắn ngồi xuống bên người Liễu Tô, hỏi: “Chúng ta khi nào trở về?”
Liễu Tô nhìn thoáng qua Hạ Hòe An, nói: “Hiện giờ trở về thôi, độc trên người ta đã giải không sai biệt lắm.”
Nói tới độc trên người Liễu Tô, Phó Trạm liền tức giận ngập đầu, Liễu Tô nhìn sắc mặt hắn không tốt, chủ động cầm tay hắn, “Đây là lần đầu, ta không tính toán với nàng, nếu sau này lại hạ độc ta nữa, ta sẽ cho nàng nếm thử, mùi vị uống độc dược là như thế nào.”
Phó Trạm cười cười không nói gì, chờ Liễu Tô mang hắn ra ngoài.
Liễu Tô thấy hắn như vậy, chắc là cũng đồng ý với cách nói của mình, nâng tay xoa xoa cửa sổ, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi, bọn họ liền đứng ở điện Hàm Chương.
Phó Trạm quay đầu nhìn cây liễu ngoài cửa sổ, hơi tiếc nuối, “Nơi kia của ngươi thật tốt, không biết khi nào mới vào thêm lần nữa.”
Liễu Tô tự mình đi đến bên bàn cờ, nói: “Hiện giờ ngươi muốn vào, chỉ cần suy nghĩ là được, sau này ngươi có thể tùy ý ra vào.”
Phó Trạm nháy nháy mắt, tâm tư vừa nghĩ, hắn lại mở mặt ra, quả nhiên đứng ở trước nhà trúc, bên cạnh không có Liễu Tô, hắn lại vội vàng đi ra, trên mặt mang theo kích động, Liễu Tô sửng sốt, Phó Trạm từ nhỏ trầm ổn, hắn nhìn nhiều năm như vậy, thực không thấy hắn có lần nào vui vẻ.
Hạ Hòe An ở bên ngoài nghe được thanh âm bên trong, thật sự không nhịn được, liền gõ vào trên cửa nói: “Hoàng thượng, nên dùng cơm chiều.”
Tay Liễu Tô đùa nghịch bàn cờ hơi ngừng lại, nhìn về phía Phó Trạm, “ngươi còn chưa ăn cơm chiều sao?”
Phó Trạm mím môi lắc đầu, Liễu Tô bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa, Hạ Hòe An ở trên cửa thiếu chút nữa là té vào, hắn hơi lảo đảo, vội vàng đứng vững, vừa ngẩng đầu liền bị dọa, “Liễu….. Liễu thái y?”
“Là ta, Hạ công công bày thiện đi, hoàng thượng nên dùng bữa.”
“…..” Đầu óc Hạ Hòe An trống rỗng.
Liễu Tô cũng không quan tâm sắc mắt của Hạ Hòe An, lại tự mình đi vào, vừa đi vừa không ngừng dạy dỗ Phó Trạm, “Ngươi nói xem, cũng đã lớn như vậy, một ngày ba bữa cơm phải ăn đầy đủ, hiện giờ ngươi vừa khỏi bệnh, lại bệnh lại thì làm sao đây?”
Hạ Hòe An tí nữa thì trượt chân té ngã, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Liễu thái y cũng quá lớn mật, sao có thể đi dạy dỗ hoàng thượng được?
Không nghĩ tới lời nói tiếp theo, càng làm cho hắn muốn tan vỡ.
Phó Trạm khiêm tốn nghe chỉ dạy, “Từ nay về sau ngươi để ý ta thật kĩ, ta đảm bảo sẽ không lơ là.”
Tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, vị Liễu thái y này chính là hoàng hậu trong tương lai.
Bữa tối đã chậm trễ, thế mà không hề sơ xài, thức ăn vẫn tinh xảo như trước, sắc hương vị có đủ, Liễu Tô vừa ăn vừa gắp cho Phó Trạm, vừa gắp rau, vừa phân tích xem đồ ăn nào tốt cho cơ thể, món nào có giá trị dinh dưỡng cao.
Hạ Hòe An vẫn đứng ở trong góc, thật sự không thể nhìn nổi hai người này, cung nữ đứng ở một bên nhìn thái y tự mình ăn, sau đó lại lấy đôi đũa mà mình đã ăn gắp rau cho hoàng thượng, mặt mày bọn họ nhăn nhó như nuốt phải ruồi, vừa định đi lên nói, lại bị Hạ Hòe An kéo lại. Vô nghĩa! Tiểu cung nữ này muốn tìm đường chết sao, phá hủy tâm tình tốt của hoàng thượng, vậy người ở trong phòng này không có quả ngon ăn rồi.
Ăn cơm chiều xong, Liễu Tô phải về phòng mình, bị Phó Trạm kéo lại, cho mọi người lui ra ngoài, Phó Trạm nắm tay Liễu Tô nhìn cây liễu bên ngoài cửa sổ nói: “Liễu Tô, chúng ta vào bên trong đi.”
Liễu Tô nháy nháy mắt, “Vì sao lại vào bên trong, nơi này không tốt sao?”
“Nơi đó là nơi ngươi lớn lên, chúng ta đi vào trong đó, ta muốn thử cảm giác ngủ ở bên trong.”
Liễu Tô muốn trợn mắt, sẽ có cảm giác gì, không phải là cảm giác ngủ sao?
Nhưng thấy Phó Trạm kiên trì, hắn cũng không từ chối, đành phải gật đầu, hai người nắm tay nhau đứng ở cửa sổ, một ánh sáng rất nhỏ hiện lên, liền không nhìn thấy thân ảnh của hai người.
Không biết mấy anh ám vệ đâu rồi nhỉ ?
Hòa mình với bóng đêm rồi. Lúc cần thì ra, lúc không cần thì nhất định phải hòa mình với thiên nhiên