chương67

đến cuối cùng, hai người liền vội vàng giúp nhau. Cố Tử Khung ngồi dưới đất, để cho Diệp Hoài Tây ngồi lên đùi mình, đem người ôm vào trong ngực, lấy thông tấn khí ra, không có gì ngạc nhiên nơi này không có tín hiệu, hầu như không có cách nào cầu cứu.

“Không tốt lắm.” Cố Tử Khung nói, “Không biết ở đâu, cũng không biết nên đi đâu, cũng không có cái gì uống, haiz, xem ra em và anh sẽ chết đói ở nơi này.”

Nói xong lại tới gần hôn hôn người ta.

Diệp Hoài Tây tùy hắn, lười biếng nói: “Nơi này hẳn là Bối Đế Tư tinh.”

Tay Cố Tử Khung đang chỉnh sửa quần áo cho hắn liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “sao anh biết?”

Diệp Hoài Tây mở thông tấn khí ra, chuyển ra bản đồ Bối Đế Tử tinh, mở ra bản đồ: “Nơi này.”

Cố Tử Khung nghiêng qua: “Cho nên Yển Nguyệt tùy tiện hạ cánh là anh đùa giỡn em có phải không?”

“Cũng không hẳn.” Diệp Hoài Tây nói, “Bối Đế Tử tinh, số lần nó xuất hiện trong Yển Nguyệt rất nhiều, làm cho Yển Nguyệt theo bản năng cho rằng nơi này an toàn, hơn nữa mục đích của bục chuyển tiếp cũng chính là nơi này. Yển Nguyệt rất khó vứt bỏ nơi này, để lựa chọn nơi khác.”

“Vậy xin hỏi Diệp thiếu tướng, đùa em cảm giác như thế nào?” Thanh niên ghé sát vào hắn mang ý nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Hoài Tây bị khí nóng thổi tới không được tự nhiên, vừa mới thân thiết xong còn chưa được mười phút, hắn không muốn lại rơi vào tay sói một lần nữa, liền nói sang chuyện khác: “Em không muốn biết tình hình hiện tại của Tắc Bá Thản sao?”

“Không muốn,” Cố Tử Khung thẳng thắn từ chối, ” hiện tại em chỉ muốn tính sổ với anh.”

“Chúng ta có nợ để tính sao?” Diệp Hoài Tây giả ngốc, bởi vì là một tay lái già đời, trước mắt còn chưa xảy ra tình trạng lật xe, “Anh làm việc đều dựa theo lợi ích của liên bang, không mang theo mục đích cá nhân.”

“Phải không?” Cố Tử Khung cười lạnh, “Vậy xin hỏi, anh vì cái gì lại muốn em đi bắt Mã Hiết Nhĩ, mượn cái này để điều em đi, lại để lại người cho em đi cứu? Đây là lấy thân mạo hiểm muốn cho em cơ hội lập công, hay là anh tính toán tuổi còn trẻ vì nước hi sinh thân mình. Diệp thiếu tướng, trước khi vì nước hi sinh thân mình, anh có phải hay không đã quên mình hiện tại là người đã có gia đình?”

Nói tới cùng, trong giọng nói còn mang nghẹn ngào, trời biết khi đó mình có bao nhiêu phẫn nộ. Phẫn nộ bao nhiêu, thì sợ hãi càng nhiều bấy nhiêu.

trước khi đưa ra quyết định, Diệp Hoài Tây đã chuẩn bị tốt tâm lý, bao gồm cả cách an ủi Cố Tử Khung sau đó. Nhưng khi giờ phút này đến, hắn giật mình phát hiện cho dù nghĩ thật nhiều, nhưng khi đối mặt với người này, vẫn không thể sử dụng được. Bởi vì con người là bằng xương bằng thịt, trong mắt có linh hồn, lúc đối diện với linh hồn, an ủi liền trở thành có lệ, thẳng thắn thật thà mới là cách duy nhất.

“Kỳ thật anh,” Diệp Hoài Tây hơi dừng một chút,  sau đó thở dài, “Được, anh thừa nhận là anh lót đường cho em, nhưng anh không nghĩ sẽ chết.”

“Anh xem xem, thừa nhận rồi.” Thanh âm Cố Tử Khung vang lên, nào là nghẹn ngào nào là đau lòng đều biến mất, giống như một giây trước là diễn cho người nào đó xem, “Anh có nghĩ tới hay không lỡ như em không thể đúng lúc đuổi tới hoặc là em không thể hiểu được ý của anh, làm mọi chuyện hỏng bét, hai chết anh.”

“Em sẽ không.” Diệp Hoài Tây khẳng định, thấy Cố Tử Khung giật mình, hắn cười cười nói, “Anh tin tưởng mình, cũng tin tưởng em.”

hơn nửa ngày Cố Tử Khung không nói chuyện, cuối cùng ôm chặt người vào lòng: “Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

“Chờ.” Diệp Hoài Tây nói, “Chờ La Thụy dẫn người đến tìm chúng ta.”

“Hử?” Cố Tử Khung nghi hoặc, phản ứng lại nói, “… Hoàng đế bệ hạ?”

Trong mắt Diệp Hoài Tây hiện lên mỉm cười; “Chờ xem.”

Phủ tổng thống ở thủ đô Tắc Bá Thản.

Hoàng đế bệ hạ kinh ngạc nhìn báo cáo pháp khoa viện đệ trình, vẻ mặt không dám tin: “Thật sự?”

“Chứng cớ ở trước mặt, không có làm giả.” đi đến đưa báo cáo là viện trưởng pháp khoa viện nói năng cẩn trọng, “Chứng cớ cho thấy, ngục giam trưởng ngục giam Tinh Hải chính là do Cố Thiên Lung sai người cố ý sát hại. Cùng ngày Ba Lạc tử vong là do thuốc kích dục omega sớm đã bị liên bang nghiêm cẩm sử dụng, theo ngục giam trông coi khai báo, loại thuốc kích dục này là do người nhà Tạp Nạp Nhĩ tự mình nghiên cứu ra, ngày đó dùng để đối phó Diệp thiếu tướng cùng nhị hoàng tử, bị hai người chạy thoát, trong lúc bối rối Ba Lạc bất hạnh bị đâm trúng, đi đời nhà ma.”

“Ngày ngục giam trưởng cùng Ba Lạc chết, Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung cũng đi ngục giam?” vẻ  mặt hoàng đế bệ hạ âm trầm hỏi.

Viện trưởng đẩy báo cáo ra, mở ra một chồng thật dày: “Nơi này có bản ghi chép ghi lại toàn bộ quá trình, video thẩm vấn cũng đã chia cho ngài.”

“Tiếp tục.” Hoàng đế bệ hạ cúi đầu xem khẩu cung nói.

“Khi Ba Lạc cùng ngục giam trưởng chết thì phát hiện hai chuyện khác nhau.” Viện trưởng từ trong trường bào màu đen lấy ra hai văn kiện, đưa tới trước mặt hắn, “Ngục giam trưởng chết là do Cố Thiên Lung muốn thể hiện thành ý với Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ mà gây nên, hai người hình như là có âm mưu gì đó trái pháp luật.”

Nhắc tới trái pháp luật, lông mày hoàng đế bệ hạ giật giật, nâng mắt nhìn ánh mắt đáng tiếc của viện trưởng, lông mày hắn giật mạnh hơn.

“Chuyện gì?” hắn chịu đựng xúc động muốn mắng viện trưởng hỏi.

“Ép ngài xuống đài.” Có thể làm viện trưởng pháp khoa viện, cho tới bây giờ cũng không phải là người uyển chuyển hàm xúc, nói trắng ra như vậy, cũng không để ý đến khuôn mặt đã tái của hoàng đế, tiếp tục nói, “Trong quá trình điều tra, còn phát hiện hoàng hậu cũng có ý ở phương diện này.”

Mặt hoàng đế bệ hạ không chỉ có tái, lúc này đã muốn biến đen.

“Đây là việc đầu tiên. Thứ hai chuyện Ba Lạc chết liên quan đến thuốc kích dục omega, tra ra gia tộc Tạp Nạp Nhĩ nhiều năm qua vẫn có quan hệ đến nghiên cứu omega, trong đó hai hạng mục lớn nhất là thí nghiệm thuốc kích dục cùng thuốc ức chế. Tra được nơi này, không khó hiểu vì sao Diệp thiếu tướng lại xuất hiện ở ngục giam Tinh Hải. » Viện trưởng nói, « Án tử tra tới nơi này, tôi bắt đầu hẹn ngày gặp Diệp thiếu tướng, phát hiện hắn hình như không có ở thủ đô. »

« Vậy hắn ở đâu ? » Hoàng đế bệ hạ hỏi.

« Trấn nhỏ Na Ba Nhĩ. » Viện trưởng trả lời, « Luôn mãi định ngày hẹn, phó tướng La Thụy Lôi Nặc của Diệp thiếu tướng nói cho tôi biết, Diệp thiếu tướng vài ngày trước đã bí mật đi đến Vân Tiêu tinh, cùng đồng hành còn có nhị hoàng tử, bọn họ nhận được tin tức. gia tộc Tạp Nạp Nhĩ tại nơi này xây dựng căn cứ thí nghiệm omega, mà chính Bá Ni đã mang theo thuốc kích dục mới nhất đến nơi này để tiến hành thí nghiệm, bọn họ tranh thủ muốn lấy được tang vật. »

Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một hồi : « Nói như vậy, Bá Ni ở pháp khoa viện là giả. »

« Đúng vậy. » Viện trưởng thừa nhận nói, « Nói đến căn cứ thực nghiệm ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, chỉ sợ còn liên lụy đến bệ hạ bảy năm trước thành lập tổ nghiên cứu đặc biệt. »

tốc độ nói chuyện từ từ của viện trưởng làm cho sau lưng hoàng đế bệ hạ nháy  mắt ra mồ hôi lạnh, cũng không hỏi có quan hệ gì với tổ nghiên cứu.

Nhưng viện trưởng hình như nhìn không thấy hắn sợ hãi, nói trắng ra : « Tổ nghiên cứu đặc biệt chính là một cái cớ để nhà Tạp Nạp Nhĩ bắt omega làm tù binh đến căn cứ thực nghiệm. »

Hoàng đế bệ hạ căn bản không đứng vững ầm ầm ngồi xuống, mím môi không nói được một lời.

« Năm đó vì sao muốn thành lập tổ nghiên cứu đặc biệt, nói vậy bệ hạ còn nhớ rõ. Hiện tại vẻ ngoài của tổ nghiên cứu đã bị lột ra, lộ ra bộ mặt thật xấu xí bên trong, bệ hạ, người để tay lên ngực tự hỏi ở phương diện này có phải do người dung túng nên mới có ảnh hưởng như vậy. Nếu hai mươi năm trước nhà Tạp Nạp Nhĩ không giúp người xử lý những chuyện dơ bẩn, cũng sẽ không hình thành cục diện hiện tại. » Từng chữ từng chữ của viện trưởng như châu như ngọc, rơi vào trong tim hoàng đế giống như từng đao từng đao đâm vào, làm cho hắn ngay cả nói cũng không nói được.

« năm đó người vì ham muốn ích kỷ của bản thân, không ngại coi trọng nhà Tạp Nạp Nhĩ, chỉ cần có thể xử lý được hoàng hậu Cách Lâm, phải trả bất cứ giá nào cũng không sao cả. Hai mươi năm trôi qua, người tóm được quân đoàn Phượng Loan mà người tha thiết rồi biến nó thành cái gì ? Có cho người trở thành người giàu có nhất liên bang, hay là làm cho nó trở thành lưỡi dao sắc bén ở trong tay người hay không ? » Viện trưởng lớn tiếng hỏi. Rõ ràng hôm nay đến, không phải là tới giao báo cáo, hắn là tới hỏi tội.

« Hai mươi năm qua, tôi cũng có nghi ngờ qua. » Bị thầy giáo ngày xưa rất kính trọng ép hỏi đến nước  này, hoàng đế muốn tiếp tục trốn tránh, là không có khả năng, cần phải đem việc này nói ra, không thể nghi ngờ là phải lật lại lịch sử đen tối của hắn, năm ấy hắn lòng dạ độc ác làm ra chuyện sai lầm, mới gây ra mầm tai vạ như ngày hôm nay, mà tất cả nguyên nhân gây ra mọi chuyện là do hắn ham mê quyền thế, muốn nắm được quân đoàn Phượng Loan trong tay hoàng hậu.

« Người có nghi ngờ qua, tự hỏi qua, đã có đáp an chưa ? » Viện trưởng xụ mặt hỏi, « Tôi cảm thấy người không tự hỏi qua, có thể nói người đối với chuyện ngày giữ kín như bưng, không muốn cho bất kì kẻ nào nhắc tới, ngay cả nhắc tới Cố Tử Khung cũng không được. Nguyên nhân chính là như vậy nên nhà Tạp Nạp Nhĩ mới từng bước ép sát, người từng bước lui về phía sau. Theo ý tôi, nhà Tạp Nạp Nhĩ xây dựng vương quốc ngầm cũng tốt, Cố Thiên Lung và hoàng hậu muốn bức người xuống đài cũng tốt, đều là hậu quả do những chuyện xấu mà người gây ra. »

« thầy, tôi…. » Hoàng đế sửng sột, vẻ mặt rất là hổ thẹn, « Tôi thừa nhận chuyện năm đó là do tôi làm không đúng, nhưng tình hình hiện tại, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tay tôi. »

« Phải không ? » Viện trưởng nở nụ cười hỏi.

Tươi cười này làm cho hoàng đế sinh ra cảm giác không tốt, tiếp theo cửa bị người mở ra, tiểu hộ vệ trưởng căng thẳng té ngã chạy vào : « Bệ hạ, đại hoàng tử dẫn người vây quanh phủ tổng thống, nhìn thấy người không nghe lời liền giết chết tại chỗ, lúc này đang đi thẳng đến đây, bệ hạ, người mau đi ! »

Mặt hoàng đế bệ hạ không còn chút máu, mọi chuyện tới quá nhanh, hắn không biết nên làm gì mới tốt, quay đầu hỏi : « Thiên Lung không phải bị nhốt ở pháp khoa viện sao ? »

« A, Trước khi tôi đến, hoàng hậu đã tự tay cầm đến một phong thư phóng thích có chữ ký của người rồi mang hắn đi. » Viện trưởng châm chọc nhếch khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng, « Bệ hạ, lúc trước tôi nói qua quá tin người sẽ có kết cục rất thảm. Nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ người vẫn không lưu ý. Ngay cả người bên gối là người hay quỷ cũng không thấy rõ, thân là thầy giáo, tôi thực áy náy, không thể dạy dỗ người thật tốt, hiện tại hãy để cho sự thật dạy dỗ người đi. »

hoàng đế bệ hạ hơi hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn viện trưởng không sợ hãi : « Diệp Hoài Tây đã để lại đường lui. »

« Phải » Viện trưởng không e dè nói, « Không chỉ có hắn, ngay cả nhị hoàng tử cũng đã chuẩn bị đường lui. Nhưng bọn hắn chỉ sợ không thể tưởng tượng được Cố Thiên Lung đột nhiên dẫn người đến phủ tổng thống, tôi nghĩ chờ bọn họ tới nơi, ngài cũng đã lạnh lẽo rồi, cho nên, bệ hạ không cần kỳ vọng vào lòng từ bi của Cố Thiên Lung sẽ buông tha cho người ? »

Tim hoàng đế bệ hạ trầm xuống, hiểu được viện trưởng nói có đạo lý, thấy hắn cũng không có kích động, nửa tin nửa ngờ : « Nếu như vậy, vì sao ngài không hoảng sợ ? »

« Bởi vì tôi không sợ chết. » Viện trưởng nói, « Bệ hạ, muốn sống sao ? »

Này còn phải hỏi sao ? Từ trong cặp mắt khát vọng kia của hoàng đế bệ hạ, tất cả đều không cần nói ra. Viện trường từ trong quần áo lấy ra một văn kiện, mắt sắc của hoàng đế bệ hạ thấy bên trên có con dấu của nghị viện, trong lòng căng thẳng : « Đây….. »

« Thư thoái vị. » Viện trưởng nói, « Chuyện mấy năm nay người làm, đã sớm bị nghị viện ghi chép vào hồ sơ, cho dù hiện tại người không chịu ký, qua một thời gian ngắn nữa cũng bị ép xuống đài, rốt cuộc mình chủ động làm hay là để cho người đuổi xuống, hãy lựa chọn đi ? »

Hoàng đế bệ hạ nhận lấy văn kiện, lật ra xem vừa thấy tên người thừa kế, sắc mặt thay đổi đem văn kiện ném xuống đất, trên mặt xanh đỏ lần lượt thay đổi : « Có ý gì ?! »

Viện trưởng không vui không buồn nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói : « Tôi đưa ra ý đàm phán hòa bình chính là muốn đoàn tàu chạy sai quỹ đạo hai mươi năm trước, trở về quỹ đạo vốn có của nó, đừng vội phản bác, chính người nghĩ lại, nếu năm đó ngươi thản nhiên chấp nhận tất cả, vị trí này rốt cuộc là của ai. »

Hoàng đế bệ hạ im lặng một lát, yên lặng xoay người nhặt lên văn kiện, lấy ra bút ký lên trên văn kiện. nói với tiểu đội trưởng đang ngây ngốc trên mặt đất : « Không cần canh, để cho Cố Thiên Lung vào. »

Tiểu đội trưởng ngây ngốc gật đầu, vô cùng lo lắng lui ra ngoài.

Hoàng đế bệ hạ đợi nửa ngày, Cố Thiên Lung trong lời đồn cũng không có tới. Hắn tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn về phía viện trưởng : « Người gạt tôi ? »

Viện trưởng lạnh lùng nhìn hắn : « Không hẳn như vậy, phải đa tạ Diệp thiếu tướng cùng nhị hoàng tử chuẩn bị đầy đủ, lúc Cố Thiên Lung và hoàng hậu thực hiện kế hoạch của bọn họ, đã trực tiếp bóp chết nó từ trong trứng nước. Nếu không, người quả thật sẽ biến thành cái xác lạnh. »

« Các người…. » hoàng đế bệ hạ cắn răng tức giận, « Lừa gạt, đều là lừa gạt ! »

« Đây là cách tốt nhất giữ lại thanh danh cho người khi còn tại vị. » Viện trưởng thương hại nói, « Người nên thấy đủ. »

Hoàng đế bệ hạ tê liệt ngồi tại chỗ, việc tới nước này, hắn cũng không thay đổi được gì.

Diệp Hoài Tây sớm đã đoán được mọi chuyện ở Tắc Bá Thản, La Thụy dựa theo kế hoạch cùng liên thủ với pháp khoa viện, lấy được chứng cứ cứng như thép, vừa đem nhà Tạp Nạp Nhĩ nhổ tận gốc, lại nắm được chứng cớ Cố Thiên Lung muốn tạo phản, xử lý tất cả mọi chuyện xong đã qua nửa tháng sau. Nếu không phải tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của Diệp Hoài Tây, La Thụy tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu như vậy, thời gian nửa tháng, tuyệt đối đủ để thiếu tướng nhà hắn đùa giỡn vui vẻ ở Bối Đế Tư tinh, sự thật chứng minh, quả thật cùng suy nghĩ của hắn không khác nhau lắm.

lúc La Thụy đến nơi chỉ định, Diệp thiếu tướng đang sai Cố Tử Khung tổng vệ sinh, bận đến rối tinh rối mù, khiến cho La Thụy đứng ở cửa tiến vào cũng không được, mà thối lui cũng không xong.

chắc là cảm thấy thời gian người tới cũng gần đến, Diệp thiếu tướng nâng lên mi mắt, không chút để ý hỏi : « Đến đây làm gì ? »

« Thiếu tướng, là tôi không đúng. » La Thụy mở miệng nhận sai trước, « Tôi không phải là không muốn đến đón các người, mà là do bị chuyện tình ở thủ đô giữ chân.»

Diệp thiếu tướng nhếch mày, cười như có như không : « Vậy nói mọi chuyện tiến hành như thế nào ? »

Nói đến chính sự, La Thụy lập tức đứng đắn lại : « Mọi người trong quân đoàn được chia làm tiểu đội đưa ra ngoài, ở các tinh cầu truy tìm tung tích của nhà Tạp Nạp Nhĩ, trước mắt hiệu quả cũng không tệ lắm, cái gọi là vương quốc bị rút hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít tiểu tôm tép. »

« Cố Thiên Lung đâu ? » Diệp Hoài Tây hỏi.

« Bị toàn bộ phiếu thông qua của nghị viện đưa vào ngục giam Tinh Hải. » La Thụy nói, « Bệ hạ đã ký tên vào thư thoái vị, chỉ chờ nhị hoàng tử trở về. »

« Ừ. » Diệp Hoài Tây thản nhiên trả lời, chỉ huy Cố Tử Khung nghe lén, « Đi, rửa đồ ăn. »

Cố Tử Khung bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vui vẻ chịu mệt nhọc, trời đất bao la, người mang thai là lớn nhất.

« Ngày mốt trở về. » Diệp Hoài Tây liếc mắt nhìn La Thụy cố gắng bình tĩnh, « Làm không tồi, mười năm tương lai tôi sẽ không cần lo lắng đổi trở lại. »

La Thụy rất vui vẻ, đêm đó ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Đêm khuya Bối Đế Tư tinh.

Diệp Hoài Tây bị những đồ ăn trong mộng làm bừng tỉnh, đờ đẫn nhìn trần nhà đầy sao một hồi lâu, suy nghĩ dần dần chuyển động. từ khi mang thai, Cố Tử Khung không đồng ý cho hắn ăn cái này ăn cái kia, quản so với mẹ già còn chặt chẽ hơn, điều này làm cho hắn ở trong mộng cũng khát vọng được ăn uống thoải mái. Mỗi lần tỉnh lại đều thực mất mác, nhưng người làm cho hắn như vậy lại ở bên cạnh ngủ say sưa, chọc người tức giận, nghĩ vậy hắn liền  nghiến răng nghiến lợi đạp một cước cho người té xuống, ngủ cái rắm !

Cố Tử Khung đã quen, mắt cũng không mở lại bò lại lên giường, đem người ôm vào trong ngực lầu bầu : « Ngoan. »

Diệp Hoài Tây nghiến răng ken két : « Cút ! »

« Lại muốn ăn cái gì ? » đôi mắt Cố Tử Khung mở to nhìn hắn, thấy dáng vẻ hắn ăn không đủ no ngủ không đủ tốt, người lại nhắm mắt lại nở nụ cười một hồi lâu, lại mở mắt ra nhìn Diệp thiếu tướng không chút thay đổi, lại cười nói, « Không phải không cho anh ăn, đây không phải là thời gian đặc biệt sao ? chờ thêm một thời gian nữa, anh muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, được không ? »

Diệp Hoài Tây ngậm miệng không đáp, chỉ lấy ánh mắt lạnh nhạt nhìn nam nhân đang ăn nói lung tung.

Nam nhân bị hắn nhìn nhiệt huyết dâng trào, giơ tay đặt trên mắt hắn, giọng nói khàn khàn : « Đừng trêu ghẹo em. »

Diệp Hoài Tây hừ lạnh một tiếng.

Cố Tử Khung cười khanh khách, cúi đầu hôn nhẹ hắn, ôn nhu dụ dỗ : « Ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có. »

Diệp Hoài Tây thở dài nhắm mắt lại chui vào trong ngực của hắn, bất đắc dĩ tiếp tục ngủ.

Đêm tối tới bình mình, phương đông dần hiện lên ánh bình minh, tất cả đều rất đẹp.

Một bình luận cho “chương67”

Leave a Reply