chương6

Phó Triệt đại thắng trở về, Phó Trạm đương nhiên vui vẻ, khi Phó Triệt vừa xuống ngựa hai huynh đệ liền ôm lấy nhau, cùng binh lính đóng quân ở ngoài thành ăn cơm, sau đó quay về hoàng cung.

Vừa mới vào cửa cung, vẻ mặt Tiểu Hải toàn nước mắt nước mũi chạy đến đây, “Hoàng thượng!”

Phó Trạm bị dọa giật mình, trách mắng: “Không thấy Tĩnh Vương điện hạ mới quay về sao? Khóc lóc thút tha thút thít còn ra thể thống gì?”

Tiểu Hải bất chấp tất cả khóc nói: “Hoàng thượng, Liễu thái y….. không thấy Liễu Thái y!”

“Không thấy?” sắc mặt Phó Trạm liền trầm xuống, vừa bước nhanh đến điện Hàm Chương vừa hỏi: “Sao lại như vậy?”

Tiểu Hải lau nước mắt nước mũi trên mặt nói: “Sáng sớm hôm nay, thái hậu nương nương đến đây, ban đầu nô tài còn lo lắng, thế nhưng sau đó thấy thái hậu nương nương cùng Liễu thái y chơi cờ, nô tài liền an tâm, nhưng mà sau khi thái hậu nương nương rời đi nô tài đến tìm Liễu thái y, nhưng mà lại không thấy người, nô tài tìm khắp điện Hàm Chương, nhưng cũng không thấy! thái y viện cũng không có, nô tài không thể ở trong cung tìm người, nhưng Liễu thái y trước giờ đều không rời khỏi điện Hàm Chương, nô tài không có cách nào.”

Phó Trạm không nói lời nào, bước nhanh hơn, Phó Triệt tò mò lai lịch của vị Liễu thái y này, nhưng nhìn sắc mặt Phó Trạm lúc này liền quyết định không hỏi gì, đi theo hắn đến điện Hàm Chương.

Trong điện Hàm Chương im ắng, tất cả mọi người biết không thấy Liễu thái y, nhưng mà trong điện Hàm Chương nhiều người như vậy, ai cũng không nhìn thấy Liễu thái y đi ra khỏi chủ điện, sau khi thái hậu đi một lúc, Liễu Tô còn chưa đi ra, có hai tiểu cung nữ lớn gan vào tìm người, kết quả tìm khắp điện Hàm Chương, vẫn không tìm thấy người, lúc này bọn họ mới luống cuống.

Phó Trạm vội vàng chạy tới chủ điện tìm kiếm, trong không khí có hương vị thản nhiên, là hương vị trên người Liễu Tô, nhưng không nhìn thấy người.

Sắc mặt hắn rất khó coi, sau khi bình tĩnh lại, nói: “Hạ Hòe An, đóng cửa cung, tìm người.”

Hạ Hòe An lo lắng nói: “Bệ hạ, như vậy…..”

Trên mặt Phó Trạm ít khi lộ ra căm phẫn, trầm giọng nói: “Trẫm nói, đóng cửa cung, tìm người.”

Hạ Hòe An không dám trái lời, vội vàng đi ra ngoài.

Trong cung rõ ràng là ban ngày mà lại vội vàng đóng cửa cung, các phi tử sống an nhàn bỗng nhiên nhìn thấy vũ lâm vệ bao vây cửa cung của mình, đao nhọn sáng loáng cầm trong tay, bị dọa suýt ngất mất.

Trong cung Đan Phượng, thái hậu đang tự mình cắt móng cho con mèo trắng, lão ma ma tiến vào nói bên tai nàng câu gì, tay nàng run lên, mèo trắng liền kêu một tiếng, cào về phía người làm đau nó, lại bị lão ma ma nắm cổ.

Thái hậu lạnh lùng nhìn mèo trắng, nhận lấy khăn tay mà cung nữ dâng lên hỏi: “Hoàng đế đóng cửa cung?”

Lão ma ma đem mèo trắng đưa cho cung nữ, cung kinh đứng, “Vâng nương nương, cửa cung Đan Phượng cũng có vũ lâm vệ canh giữ.”

Thái hậu cười lạnh, “Hắn là đang tức giận.”

“Thái hậu nương nương, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Không cần lo lắng, con trai của ai gia, ai gia hiểu rất rõ, hắn không phải người để ý nữ nhi thường tình, cho dù thế nào, ai gia cũng là mẫu thân của hắn, hắn không thể làm gì ai gia.”

Thái hậu ngồi đoan trang, thậm chí còn thảnh thơi uống trà, “Mấy ngày nữa, chính là lúc chọn tú nữ, ngươi đi truyền lời cho Mộc Ân hầu phủ, kêu bọn họ chuẩn bị kĩ càng, Tề phi đã bị phế, Mộc Ân hầu phủ nếu không có nữ tử đắc lực tiến cung, vậy thì kêu bọn họ chờ chết đi.”

Lão ma ma lập tức cúi thấp thắt lưng, “Vâng, nô tì đã biết.”

Phó Trạm tìm hết ở trong cung, ngay cả thảm cỏ và mái ngói chút nữa cũng bị dỡ lên, nhưng vẫn không tìm thấy Liễu Tô, không ai gặp qua hắn, càng không có ai biết  hắn đi như thế nào.

Thời điểm Phó Triệt đem Dung Hoa ra cung, Dung Hoa lo lắng nhìn về phía cây liễu mấy lần, lá cây liễu rậm rạp tươi tốt, ở trong gió nhẹ nhàng đung đưa, giống như là không có việc gì, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ.

Trở lại vương phủ, Phó Triệt phát hiện Dung Hoa lơ mơ, hắn cũng không đi gặp thái phi, mà là ôm lấy Dung Hoa đặt lên đùi mình, xoa xoa vành tai hắn, “Làm sao hồn vía lại để trên mây như vậy?”

Dung Hoa nắm lấy áo choàng trên vai Phó Triệt, không biết nói gì, Phó Triệt còn không biết mình là yêu, hắn vẫn không dám nói, sợ Phó Triệt sẽ ghét bỏ mình, nhưng chuyện thái hậu đi điện Hàm Chương, Liễu Tô liền mất tích, hắn đoán thái hậu đã làm gì khiến Liễu Tô bị thương, Liễu Tô tạm thời trốn vào trong cây. Hoàng thượng vội vàng như thế, có khả năng không xem Liễu Tô là một thái y bình thường, hắn rối rắm, có nên nói cho Phó Triệt thân phận của mình hay không, cũng không thể gạt hắn cả đời, trong lòng mình cũng sẽ không yên.

Rối rắm một lát, Dung Hoa đưa ra quyết định lớn thứ hai trong cuộc đời mình, lớn nhất là quyết định cứu Phó Triệt.

“Điện hạ, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Phó Triệt nhìn lông mày hắn nhíu lại, cười cười hôn hắn, “Ngươi nói, ta nghe.”

Trong lòng Dung Hoa vẫn giằng co, nói hay không, nói, mình cùng Phó Triệt sợ là không thể ở cùng nhau, không nói, hiện giờ trong lòng mình lại không yên.

Quên đi, nói ra đi, sớm hay muộn cũng phải nói ra.

Bàn tay hắn nắm áo choàng Phó Triệt trắng bệch, sắc mặt cũng có chút trắng, sắc mặt Phó Triệt cũng thay đổi, “Dung Hoa, ngươi làm sao vậy?”

“Điện hạ, ngươi có biết ta là ai không?”

Phó triệt cười cười, “Dung Hoa, thê tử của ta, còn có thể là ai.”

Dung Hoa bị câu thê tử của ta khiến cho lòng run lên, nước mắt rơi xuống ào ào, lại khiến Phó Triệt luống cuống, “Làm sao vậy? có phải bị chuyện trong cung dọa rồi không? Thái hậu nương nương là như vậy, một lòng muốn hoàng huỳnh lấy nữ nhân của Mộc Ân hầu phủ, hoàng huynh để bụng vị Liễu thái y kia như vậy, nàng đương nhiên không vừa mắt.”

“Không, không phải chuyện này.” Dung Hoa khóc thút thít, “Điện hạ, ta… ta không phải là người!”

“….” Hiện tại Phó Triệt không biết nên thể hiện vẻ mặt bản thân như thế nào, “Ai lại mắng mình như vậy?”

Dung Hoa nghẹn họng, trợn mắt nhìn hắn, Phó Triệt vội vàng nói, “được, được, được, ngươi nói.”

“Ý của ta là, ta là yêu. » Dung Hoa rất khẩn trương, cả người đều cứng ngắc, tay nắm quần áo Phó Triệt càng chặt, sợ sau đó bị đẩy ra ?

Phó Triệt nhếch mày, tay ôm eo hắn chặt hơn, « Còn gì nữa ? »

Dung Hoa bị véo đến chảy nước mắt, quay đầu khai luôn Liễu Tô ra, « Liễu thái y cũng vậy, thế nhưng tu vi của hắn cao hơn ta. »

Ánh mắt Phó Triệt sâu kín nhìn hắn, ánh mắt Dung Hoa nhìn hắn càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng đứng lên khỏi đùi Phó Triệt.

Hắn rất thương Phó Triệt, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Phó Triệt, vẫn là nên hiểu biết một chút, ra đi càng sớm càng tốt.

Phó Triệt phát hiện động tác của hắn, giơ tay ôm lấy người, phát hiện toàn thân hắn cứng ngắc, khẽ thở dài, « Ngốc, đi gì mà đi ? Ta cũng không có nói muốn bỏ ngươi. »

Dung Hoa cúi đầu không nói lời nào, hiện giờ yêu trên đời rất ít, tuy rằng bình thường bọn họ trốn ở trong đám người, nhưng thế nhân đối với yêu thành kiến quá lớn, hắn thật sự sợ Phó Triệt giống những người đó.

« Được rồi. » Phó Triệt vỗ vỗ lưng hắn, « Chuyện ngươi là yêu ta đã sớm biết, bộ dáng tội nghiệp, chưa thấy yêu nào lại không có khả năng như vậy. »

« ….. » Dung Hoa mở to mắt, hắn sao lại sớm biết !

Phó Triệt bất đắc dĩ, « Ngươi ngốc như vậy, có phải trên đỉnh đầu có một bông bồ công anh hay không, ta ngu ngốc như thế nào cũng phát hiện ra được, được rồi được rồi, chuyện của hoàng huynh thì để hắn tự sầu đi, chúng ta cũng không giúp được, ta đi rửa mặt, vài ngày không tắm, sao có thể để ngươi ôm ta như thế được. »

Ánh mắt Dung Hoa vui cười cong cong, vô cùng vui vẻ đi dọn đồ dùng của Phó Triệt.

Phó Trạm ở trong cung đã hoàn toàn nổi điên, mỗi tấc đất trong cung đều đã lật lên, ngay cả trong cung của hậu phi cùng với mật thất thông dâm của cung nhân cũng tìm rồi, những hậu phi này đều sợ tới muốn ngất, lúc này không phải hoàng thượng tới tìm người, các nàng còn không biết chuyện các nàng làm hoàng thượng đã rõ như lòng bàn tay, chẳng qua không nói mà thôi, lưu các nàng lại, là vì mặt mũi thế gia  mới không trở mặt.

Trong cung đã đốt đèn, nhưng Phó Trạm ngay cả bữa tối còn chưa dùng, Hạ Hòe An u sầu sắp bạc hết tóc, làm sao bây giờ hoàng thượng vừa mới khỏi bệnh không bao lâu giờ lại tái phát rồi.

Ai cũng không dám khuyên Phó Trạm, hắn ngồi ở trên ghế dài, nhìn ván cờ kia không chớp mắt đã một canh giờ, tất cả mọi thứ đều im ắng, chỉ có gió nhẹ thổi qua cành liễu kia là phát ra thanh âm xào xạc.

Phó Trạm ngồi buồn xo tới giờ hợi, vũ lâm vệ đã bắt đầu tìm người ở trong thành, nhưng mỗi lần tin tức gửi về đều là không tìm được.

Hy vọng trong lòng hắn dần dần chìm xuống, Liễu Tô biến mất, cứ như vậy biến mất, mà mẫu hậu hắn, lại đóng cửa cung Đan Phượng, nói là siêu độ cho Liễu Tô, hắn không muốn đến hỏi. Quan hệ của Phó Trạm với thái hậu từ khi hắn còn là thái tử vẫn cứng ngắc như vậy, thái hậu một lòng một dạ mưu tính cho nhà mẹ đẻ mình, Mộc Ân hầu phủ là cái kim ở trong lòng của hai đời đế vương, hiện giờ còn đâm ở trong lòng Phó Trạm, mẫu tử hai người đương nhiên là không hài hòa.

Trong đại điện im ắng đến đáng sợ, Phó Trạm không biết làm sao, liền nhìn cây liễu bên ngoài cửa sổ.

Hắn không tự chủ được đi qua.

Cành liễu ở trong gió nhẹ nhàng lay động, Phó Trạm giơ tay, là có thể nắm lấy, nhưng hắn không có cầm, cành liễu tuy ý phất qua tay hắn, Hạ Hòe An đứng cách Phó Trạm vài bước, cảm thấy hành động của hoàng thượng hơi điên rồ.

Hạ Hòe An cảm thấy mình là bị điên rồi, nếu không hắn làm sao lại thấy cành liễu vừa rối phất qua tay hoàng thượng, lúc này lại cuốn lấy tay hoàng thượng, hắn cho mình một cái tát thật đau.

Trong đại điện im ắng đột nhiên vang lên một tiếng bốp, cành liễu kia giống như bị dọa, nhanh chóng rụt về, làm bộ lay động giống như những cành khác, nhưng nó không biết, kỳ thật nó đã bị những cành khác phản bội.

« …… » Phó Trạm nhìn cành liễu kia, ý cười bên môi muốn nhịn mà không được, thế nhưng vừa nghĩ tới âm thanh kia, lập tức quay đầu trừng Hạ Hòe An, « Cút đi ! »

Hạ Hòe An sợ hãi vạn phần lăn đi.

Phó  Trạm giơ tay giữ chặt một cành liễu, nhỏ giọng hỏi : « Liễu Tô, là ngươi sao ? »

Cành liễu giống như hiểu lời hắn nói, nhẹ nhàng gãi gãi tay hắn, hơi hơi dùng lực, Phó Trạm liền cảm thấy mình bay lên.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một cảnh tưởng hắn mãi mãi không thể quên được.

Một bình luận cho “chương6”

Leave a Reply