chương5

Liễu Tô tức giận đeo hòm thuốc đi tìm Dung Hoa, bình thường Dung Hoa cũng không có sở thích gì, chỉ thích chăm sóc hoa cỏ, thời điểm Liễu Tô đi tới, Dung Hoa đang tưới nước cho một cây hoa lan.

Nhìn thấy Liễu Tô đến, Dung Hoa thật vui vẻ, vội vàng cho cung nữ bên người dâng trà, sau đó cho nàng đi ra ngoài, hắn cùng Liễu Tô đều là yêu, đầu óc hai người cũng không linh hoạt, nói chuyện một lát sẽ lộ ra hết, lỡ như bị người khác nghe được thì không tốt lắm.

Liễu Tô uống hai ngụm trà, nhìn chằm chằm mặt thịt của Dung Hoa, Dung Hoa nhìn thấy mà da đầu run lên, “Liễu Tô, ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”

“Độc trên người ngươi là Tĩnh Vương thái phi hạ?”

Động tác rót trà của Dung Hoa dừng lại, có chút bối rối mím môi, từ từ gật đầu.

“Là vì ngươi không sinh được sao?”

Dung Hoa càng xấu hổ, ngay cả cổ cũng đỏ lên, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy.”

“Hừ!” Liễu Tô vỗ bàn, Dung Hoa hoảng sợ, hắn cảm thấy trên người Liễu Tô toàn là yêu khí, đè ép hắn, khiến hắn muốn ngồi xổm xuống đất.

“Ai nói không thể sinh? Bọn họ là người không thể sinh, nhưng yêu thì có thể!”

“Hả?” Dung Hoa kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả sợ hãi cũng quên luôn, “Là nam….. Cũng có thể sao?”

“Đương nhiên!” Liễu Tô cũng phát hiện yêu khí trên người mình quá nặng, liền thu lại, nhấc lên hòm thuốc của hắn, từ trong tủ kép tìm được một gói nhỏ, cẩn thận mở ra, liền nhìn thấy bột phấn màu lam trong suốt trong gói nhỏ, hắn lại lấy ra một cái muốn nhỏ, múc hai muỗng bột phấn cho vào trong bình, sau đó đóng nắp bình lại đưa cho Dung Hoa, “Đây là úc sinh tán, dùng chung với nước, trong ba tháng nhất định có mang.”

Dung hoa nháy nháy mắt, sững sờ cầm bình nhỏ mà Liễu Tô nhét vào ngực mình, cảm thấy thường thức của mình đối với thế giới này bị phá vỡ.

Liễu Tô cất bột phấn còn lại đi, nói: “ Thế nhưng yêu tộc chúng ta cho dù có thể sinh, sinh so với người khác cũng sẽ thoải mái hơn, Tĩnh Vương thái phi không phải muốn ôm tôn tử sao? Ngươi sinh cho nàng hai mươi ba mươi đứa, để cho nàng không nhàn rỗi! ngươi là bồ công anh, mầm non là nhiều nhất!”

“…..” Khóe miệng Dung Hoa hơi hơi run rẩy, “Liễu Tô, hai mươi ba mươi đứa sợ Phó Triệt không nuôi nổi.”

“Lo cái gì, còn thái phi đó thôi?” Lúc này Liễu Tô đang bực bội, mới không nghe lời Dung Hoa nói, đeo hòm thuốc lên lưng nói một câu “Ta đi đây”, liền bước ra ngoài.

Dung Hoa thực cảm kích Liễu Tô, ở tình trạng hiện tại, có thể tu luyện thành yêu cũng không nhiều, sợ là cả Đại Chiêu cũng tìm không được mười con yêu, hắn may mắn có thể gặp được một yêu lớn mạnh, hơn nữa người này còn rất lương thiện, đồng ý giúp đỡ hắn vô điều kiện.

Khi Liễu Tô trở về phòng mình, vẫn còn tức giận, hắn thật sự không thể hiểu được cách làm của một số người, bọn họ luôn nói yêu xấu xa, nhưng không biết người so với yêu còn xấu xa hơn vạn lần. Chỉ bởi vì Dung Hoa là nam nhân, Tĩnh Vương thái phi liền hạ độc Dung Hoa hết lần này đến lần khác, thật là đáng sợ!

Giữa trưa, Phó Trạm nhớ buổi sáng Liễu Tô tức giận không nhẹ, liền kêu người gọi Liễu Tô đến đây cùng mình ăn cơm. Hiện giờ Hạ Hòe An đối xử với Liễu Tô giống như là đối xử với hoàng thượng, vì thế cũng không phái người khác đi, mà là tự mình đi mời người đến.

Đối với Liễu Tô, ăn ở nơi nào cũng không có vấn đề gì, thời điểm Hạ Hòe An đến mời hắn, hắn cũng không có do dự, trực tiếp đi theo.

Ngự thiện của hoàng thượng cũng không giống những người khác, hơn nữa còn chênh lệch rất lớn với Liễu Tô, vừa lúc Liễu Tô cũng đói bụng, hành lễ với Phó Trạm xong, sau đó ngồi bên cạnh Phó Trạm, mở to hai  mắt nhìn đồ ăn ở trên bàn, quả nhiên là sắc hương vị đều có đủ.

Hạ Hòe An vâng lời đi pha trà, sau đó liền lùi đến một góc sáng sủa, tình toán hòa thành một thể với vách tường.

Phó Trạm nhìn bộ dạng của Liễu Tô cảm thấy buồn cười, đưa một đôi đũa cho hắn: “Ăn đi, nêm thử xem thế nào.”

Liễu Tô nhận đôi đũa, còn khách khí nói cám ơn, sau đó bắt đầu từ tốn ăn cơm.

Phó Trạm nhìn hắn ăn rất thoải mái, cũng bắt đầu ăn cơm, tâm tình rất tốt, quả nhiên ăn nhiều cơm hơn.

Ăn xong cơm, Phó Trạm không để cho Liễu Tô đi, rủ hắn cùng nhau chơi cờ, Liễu Tô rất thông minh, nhưng chơi cờ thì chưa ai dạy hắn cả, nên hắn không biết chơi, Phó Trạm liền kiên nhẫn dạy hắn từng bước, thế nhưng nước cờ của Liễu Tô rất dở, Hạ Hòe An đứng ở bên cạnh xem tức muốn chết, hoàng thượng thì vẫn vui tươi hớn hở dạy.

Trận đánh ở phía nam đánh trong một tháng thì xong, Phó Triệt không chỉ thắng, còn đánh vào lãnh thổ của Uy quốc, tiểu quốc này là một đất nước nhỏ hẹp, lại trải qua nửa tháng uy hiếp quân sự, Uy quốc đầu hàng, không chỉ đầu hàng, còn xưng thần với Đại Chiêu, tiến cống hàng năm, sau khi sắp xếp chuyện của Uy quốc xong, đại quân của Phó Triệt liền trở về, muốn nói ai vui vẻ nhất, đương nhiên là Dung Hoa.

Trong khoảng thời gian này may mà có Liễu Tô ở cùng hắn, nếu không Dung Hoa cảm thấy mình sẽ điên mất, từ hai năm trước Phó Triệt đem hắn về Tĩnh Vương phủ, hai người cũng chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.

Liễu Tô là một thấy thuốc tốt, cũng là một tiền bối tốt, Dung Hoa rõ ràng cảm thấy thân thể mình ngày càng tốt lên, hơn nữa là một con yêu, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình có pháp lực, hắn có thể cách không lấy chén!

Trong một tháng này quan hệ của Liễu Tô cùng Phó Trạm ngày càng thân mật. Thân mật đến mức lời đồn tung bay bốn phía trong hoàng cung, nam nhân hoàng gia nuôi nam nhân, cũng không phải là chuyện lớn gì, hiện giờ ở ngoài sáng thì có Tĩnh Vương điện hạ, nhưng ở trong tối thì cũng không biết có bao nhiêu người.

Người không ngồi yên được đầu tiên chính là thái hậu nương nương một lòng niệm kinh bái phật, năm đó thái hậu đánh bại nhiều tỷ muội như vậy, nên sau này cảm thấy bản thân tội nghiệp nặng nề, đem chuyện trong hậu cung giao cho các quý phi, còn bản thân thì đóng cửa tụng kinh niệm phật, siêu độ cho nhưng vong hồn ngày xưa đã chết trong tay mình.

Trước kia con trai của mình không gần gũi hậu cung, nàng có thể hiểu được, con trai là thiên tử trẻ tuổi, bận việc quốc sự, không có gì đáng trách, nhưng hiện giờ trong điện Hàm Chương nuôi một thái y da thịt non mềm, hoàng đế suốt ngày cũng không làm việc khác, chỉ cùng chơi đùa với tiểu thái y, hiện tại là đang xảy ra chuyện gì đây.

Sáng sớm Phó Trạm phải vào triều, hôm nay đại quân của Phó Triệt về kinh, chiến dịch lần này toàn thắng, Phó Trạm vui mừng, tự mình ra khỏi thành nghênh đón đệ đệ, ước chừng phải đến buổi trưa mới trở về.

Liễu Tô có chút nhàm chán, liền đi tìm Dung Hoa, thế nhưng Dung Hoa không có tâm tư chiêu đãi hắn, bản thân Dung Hoa bây giờ mong muốn mình trở thành con diều để bay đến hoàng thành, đến bên người Tĩnh Vương.

Trong điện Hàm Chương im ắng, cây liễu im lặng đứng ngoài cửa sổ, những con ve sầu trên cây cũng không lên tiếng, không khí ở điện Hàm Chương có chút ngột ngạt, Liễu Tô đi dạo một vòng, không có gì hay ho, định trở về phối dược, mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng hô: “Thái hậu giá lâm!”

Liễu Tô nhíu mày, thái hậu? cũng chính là nương của Phó Trạm, hắn nhớ rõ thủ đoạn của vị thái hậu này rất cao, trước đây xem thái hậu cung đấu quả thật phấn khích như xem thoại bản.

Vẫn nên trốn đi thì tốt hơn.

Nhưng trốn khẳng định cũng trốn không thoát, không qua bao lâu, liền có một cung nữ mặt mày sắc bén xuất hiện ở trước cửa phòng của Liễu Tô, vênh váo nói: “Ngươi là Liễu Tô?”

Liễu Tô đem dược liệu mình vừa lấy ra bỏ vào rổ, “Là ta.”

“Thái hậu muốn gặp ngươi, mau đi theo ta.”

“À”

Liễu Tô đi theo cung nữ kiêu ngạo kia, đi vào nơi hay gặp Phó Trạm, liền nhìn thấy một nữ nhân ung dung hoa quý đang ngồi trên vị trí mà bình thường Phó Trạm hay ngồi, đang nhìn ván cờ trên bàn, trong đại điện không có ai nói chuyện, rất là im ắng, chỉ có gió ở bên ngoài thổi qua làm cành liễu phát ra âm thành xào xạc, không biết qua bao lâu, Liễu Tô nhìn thấy chung trà ở trước mặt thái hậu đã thấy đáy, lúc này thái hậu mới nâng đầu lên: “Đến đây bao lâu?”

Phó Trạm chưa bao giờ dạy Liễu Tô về quan niệm tôn ti, trong một tháng này Liễu Tô liền đem những thứ trước kia học được quên hết sạch, nghe thái hậu hỏi như vậy, liền nói: “Đã ở đây một thời gian.”

“Lớn mật!” thái hậu còn chưa nói gì, nhưng cung nữ mang Liễu Tô đến đây lại rống lên một tiếng, dọa Liễu Tô run run.

Hắn mờ mịt nhìn khuôn mặt dữ tợn của cung nữ, phản ứng hơi chậm chạp.

Thái hậu híp mắt nhìn một lúc, cảm thấy người này đầu óc không lanh lợi, phất tay cho cung nữ lui ra, “Liễu Tô, ngồi xuống đi, chơi với ai gia một ván cờ.”

Chơi cờ? Liễu Tô rất muốn từ chối, mọi khi đều là hắn chơi dơ, Phó Trạm thường nhường hắn, nhưng nhìn thái hậu, khẳng định sẽ không nhường hắn.

Quả nhiên, sau khi chơi một ván, sắc mặt thái hậu càng thối, ngón tay được bảo dưỡng thật tốt lấy một viên cờ trực tiếp ném xuống đất, nhìn chằm chằm Liễu Tô ở đối diện đang có chút sợ hãi, “Ngươi như vậy, mà có thể khiến cho hoàng thượng mê mẩn không rõ lối về?”

“Hả?” Liễu Tô không hiểu lời này của thái hậu là có ý gì.

Thái hậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt còn xinh đẹp hơn các nương nương trong cung, quay đầu nói: “Hoàng thượng không phải là giấu ngươi ở trong điện Hàm Chương sao, ngay cả hậu cung cũng không vào? Ngươi cứ giả vờ đi? Hiện giờ ta cũng không biết nam nhân trong thiên hạ như thế nào, một Tinh Vương như thế thì thôi đi, ngay cả hoàng thượng cũng như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Ai gia cũng không làm khó ngươi, lập tức ra cung, trời đất bao la, tùy ngươi chọn chỗ, trong cung là hoàn toàn không thể để ngươi ở lại.”

Liễu Tô hiểu, thái hậu tới là muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn không làm sai cái gì, vì sao lại đuổi hắn? Thái hậu vừa rồi nói cái gì, sao hắn nghe không hiểu?

Thế nhưng Liễu Tô nhớ rõ lời nói lúc trước của Phó Trạm, hắn muốn mình ở lại điện Hàm Chương, đừng nói là điện Hàm Chương, cho dù là khắp thiên hạ, Phó Trạm cũng có thể làm chủ được, hắn quyết định nghe lời Phó Trạm.

“Thái hậu nương nương, thật xin lỗi, ta không thể ra cung, hoàng thượng muốn ta sau này phải ở điện Hàm Chương, ta ra cung cũng không có nơi đi, ở trong này tốt lắm.”

“Được?” Thái hậu tức giận nói: “Được lắm? Muốn bôi xấu hoàng thượng, thế nhưng còn muốn tiếp tục ở trong cung, ai gia sao có thể tha cho ngươi? Ai gia có ý tốt cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không chọn con đường này, vậy ai gia cũng chỉ có thể độc ác thêm một lần nữa vậy! người đâu?”

Thái hậu còn chưa dứt lời, cung nữ kia liền tiến lên, “Thái hậu nương nương.”

“Đưa đoạn trường tán cho Liễu thái y, cho hắn tự kết thúc!”

Liễu Tô cuối cùng cũng hiểu ra, thái hậu là muốn độc chết hắn!

Nữ nhân hoàng thất sao lại độc ác như vậy? mẫu thân Tĩnh Vương muốn độc chết Dung Hoa, hiện tại mẫu thân Phó Trạm muốn độc chết hắn, nhưng quan hệ của hắn với Phó Trạm không giống với quan hệ của Dung Hoa với Phó Triệt, vì sao lại muốn độc chết hắn?

Hắn dịch lại gần cửa sổ, hỏi; “Thái hậu, vì sao ngươi muốn độc chết ta? Là bởi vì ta không thể sinh sao?” đây là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ ra.

Thái hậu nghe vậy càng tức giận hơn, “Vô liêm sỉ! Mau, các ngươi rót hết cho hắn, cái loại không biết xấu hổ như vậy, làm sao mà không hủy hoại hoàng đế được.”

Nàng vừa dứt lời, mấy lão ma ma thân thể khỏe mạnh tiến lên, hai người ấn vai Liễu Tô, một người nắm cằm Liễu Tô, người còn lại trực tiếp đổ thuốc bột trắng vào miệng Liễu Tô.

Đến lúc Liễu Tô có phản ứng thì thái hậu đã dẫn người đi,  hắn cảm thấy dạ dày đau như bị dao cắt, toàn thân đều đổ mồ hôi, dựa vào chút khí lực còn sót lại, niệm bí quyết, Liễu Tô liền biến vào trong cây, cả đại điện đều trống rỗng im lặng.

Một bình luận cho “chương5”

Leave a Reply