chương39
Cố Tử Khung buông ống tay áo, cúi thân thể đến gần Diệp Hoài Tây, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nhỏ giọng hỏi: “Nếu tôi muốn có Quỳ Long, nên làm như thế nào, anh mới có thể cho tôi?”
Diệp Hoài Tây không quá quen cùng người khác đứng gần như vậy, theo bản năng muốn lùi ra sau, thấy đáy mắt Cố Tử Khung có vài tia hoảng loạn không rõ, hắn đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương: “Có cách vừa đơn gian vừa trực tiếp nhất.”
Cố Tử Khung: “Cách gì?”
“Cậu khôi phục thân phận nhị hoàng tử liên bang, nói với bệ hạ về nhu cầu của mình, theo tính cách của bệ hạ, chuyện này tám phần mười sẽ giao cho tôi đi làm, đến lúc đó cậu muốn Quỳ Long, cũng là biết thời biết thế.” Diệp Hoài Tây nói rất chi tiết.
Trong quá trình Cố Tử Khung nghe hắn nói không ngừng lắc đầu, cho đến khi hắn nói xong, mới ý vị nhìn hắn, muốn lừa con nít sao, giọng nói nhẹ nhàng giống như hóa thành bàn tay gãi ngứa ở trên người Diệp Hoài Tây: “Cách này tôi không thích, tôi thích anh tự nguyện tặng nó cho tôi, không hề giữ lại cái gì.”
Lời này nghe ra thật đúng là người ngay thẳng sẽ nghĩ theo kiểu ngay thẳng, người có ý thì sẽ nghĩ theo kiểu có ý, Diệp Hoài Tây là người trước, trong lòng không hề dao động, vẻ mặt thì không chịu nổi, Cố Tử Khung là người sau, những đen tối ở trong lòng đã hoàn toàn được tống hết ra ngoài, hận không thể dụ dỗ bôi đen toàn bộ Diệp Hoài Tây.
“Cậu tới vừa lúc, Quỳ Long là ngày hôm qua vừa làm xong, giữa trưa hôm nay đưa tới.” Diệp Hoài Tây không cùng Cố Tử Khung dây dưa, ngược lại bắt đầu nói đến vấn đề của cơ giáp, “Đây không phải quà, là vật thí nghiệm được bộ chế tạo cơ giáp đưa tới.”
Cố Tử Khung không tin, lại có chuyện vừa lúc như vậy, hắn tới đây liền đúng dịp cơ giáp đưa tới thí nghiệm, đây rõ ràng là Diệp Hoài Tây dựa theo thân thể hắn mà chế tạo ra, mặc kệ Diệp Hoài Tây nói như thế nào, Cố Tử Khung liền cho rằng Quỳ Long là Diệp Hoài Tây tặng cho mình.
Diệp Hoài Tây nói hai lần, bộ dạng Cố Tử Khung đều không tin, hắn cũng lười nói nhiều. Khi thầy giáo tặng quà có học trò, cũng không có gì đáng trách. Cùng lắm thì hắn tự mình làm thực nghiệm cho Quỳ Long, đỡ cho Cố Tử Khung tìm ra được vấn đề.
Hắn đã buông tha giải thích, nghĩ phải xử lý Quỳ Long như thế nào, bên kia Cố Tử Khung đang vui mừng, thường thường sở sờ cổ tay, ánh mắt có chút say đắm.
Diệp Hoài Tây có chút chịu không nổi xoay người: “Xuất phát đi.”
“Được.” Cố nhị hoàng tử tự mình tưởng tượng đến thần hồn điên đảo, bây giờ Diệp Hoài Tây nói cái gì chính là cái đó, ngoại trừ thuận theo cũng không có ý kiến khác.
“Bên này.” Diệp Hoài Tây đi lên một thông đạo khẩn cấp, nhỏ giọng nói.
Cố Tử Khung ngẩng đầu nhìn dòng chữ màu xanh biếc, nghĩ thầm rằng: một chiêu treo đầu dê bán thịt chó thật tốt, thủ đoạn bịp bợp trong quân đoàn thật là nhiều.
Nếu ban đêm dò xét ngục giam Tinh Hải, vậy không thể cho người khác chú ý. Xe huyền phù của Diệp gia cùng quân đoàn cũng không thể sử dụng, chỉ có thể tìm những loại xe mọi người thường dùng. Đi ra thông đạo, liền nhìn thấy một xe huyền phù vô cùng bình thường, Cố Tử Khung cũng không nói gì, còn giơ ngón tay cái với Diệp Hoài Tây, chuẩn bị đầy đủ, xem ra đã sớm tính toán đến chuyện này, ngay cả trang bị cũng chuẩn bị rất tốt, tâm tư của Diệp Hoài Tây làm cho Cố Tử Khung bội phục.
“Tôi thật muốn khen anh thật tốt. Nhưng nghĩ tới khen anh, thì rất nhiều năm trước anh đã nhận qua vô số lời khen, hiện tại tôi lại nói thì cũng không có gì ấn tượng. Cho dù như vậy, tôi cũng muốn nói một câu, anh thật lợi hại.” Cố Tử Khung ngồi trên xe huyền phù, thật lòng nói với Diệp Hoài Tây đang cài đặt cho Yển Nguyệt ở trong xe huyền phù.
“Ừ.” phản ứng của Diệp Hoài Tây rất lãnh đạm, chờ Yển Nguyệt chính thức tiếp nhận toàn bộ xe huyền phù, hắn mới đi tới sô pha cách Cố Tử Khung không xa ngồi xuống, hơi tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hơi nhắm nhìn về phía Cố Tử Khung, “Cố Tử Khung, cậu làm sao biết việc này?”
Diệp Hoài Tây đã muốn hỏi việc này thật lâu, khi hai người gặp nhau ở ngưng tràng khu phòng ở của giáo sư đại học Thánh Tây Nhĩ thì bắt đầu, vấn đề này đã cắm rễ ở trong lòng hắn, mãi cho đến lúc này, Cố Tử Khung gửi đến bốn chữ ngục giam Tinh Hải, sự hoài nghi giống như khinh khí cầu, càng lúc càng lớn càng ngày càng bành trướng, làm cho hắn không tự chủ được suy nghĩ miên man. Cố Tử Khung làm sao lại có thể biết được nhiều manh mối bí mật như vậy, vì sao lại đoán được hắn muốn đi ngục giam Tinh Hải, vì sao lại xuất hiện ở trong này, tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp hay sao?
Trong nháy mắt Cố Tử Khung rất muốn đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Diệp Hoài Tây, nhưng hắn không thể.
chương40
Trước khi giành được sự tin tưởng của Diệp Hoài Tây, hắn không thể mạo hiểm. Cảm giác lừa gạt người mình thích khiến hắn cảm thấy rất dày vò, yết hầu Cố Tử Khung khẽ nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoài Tây, bị ánh mắt thâm thúy đa tình kia nhìn, làm cho Diệp Hoài Tây nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa đậm kia.
“Thứ duy nhất cậu có thể sử dụng, cũng chỉ có cậu là người duy nhất có thể sử dụng được chính là quân đoàn Phượng Loan. Tôi nghĩ, hiện tại cậu đã nắm được quân đoàn Phượng Loan trong tay. Theo tôi điều tra, từ sau khi hoàng hậu trước ra đi, do hoàn cảnh nên quân đoàn Phượng Loan được hoàng đế quản lý. Nhưng hai mươi năm đã qua đi, kết quả quân đoàn Phượng Loan chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bên trong đã sớm bị hoàng đế chia rẽ, nhét vào người của mình, từng bước từng bước nắm quân đoàn Phượng Loan trong tay.” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây bình tĩnh phân tích, khi Cố Tử Khung không nói lời nào, ánh mắt hắn liền lạnh xuống, “Tử trấn nhỏ Na Ba Nhĩ đến thủ đô, cậu đều có ý tiếp cận tôi. Khiến cho tôi rất nghi ngờ cậu vì sao lại làm vậy.”
“Không vì gì cả!” Cố Tử Khung ngẩng đầu phá vỡ những suy nghĩ của hắn, vẻ mặt khó coi, kiên định lặp lại, “Không vì gì cả!”
“Không phải.” Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay mở ra năm ngón tay, sau đó lại từ từ nắm vào, khi Cố Tử Khung nhìn thấy động tác này, giống như là có người đang nắm trái tim hắn, “Cậu đoán được tôi sẽ tin tưởng cậu, muốn hai đại quân đoàn ở trong tay tôi, có phải hay không?”
Cố Tử Khung trầm mặc. Như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Hoài Tây lại đột nhiên làm khó dễ, còn đoán được mục đích của hắn không sai chút nào, nguyên nhân chính vì không sai chút nào, nên hắn mới càng tuyệt vọng, một khi ở trong lòng Diệp Hoài Tây bị dán lên cái mác này, sau này muốn thay đổi, vậy thì rất khó khăn so với lên trời còn khó hơn.
“Cậu muốn làm hoàng đế sao?” Diệp Hoài Tây hỏi, mắt phượng sắc bén, giọng nói cũng sắc bén, “Trả lời tôi.”
Cố Tử Khung hung hăng cắn môi cánh hoa, những lời này làm cho hắn nhớ lại mục tiêu lúc vừa sống lại, khi đó so với hiện tại, tự dưng lại có vài phần châm chọc, bởi vì hắn đã quên mất mục tiêu quan trọng nhất, còn bị người ta nhắc nhở mới nhớ tới. Hắn bị dày vò nhăn mày lại, đem mặt vùi vào trong hai tay, một câu cũng không chịu nói.
“Muốn làm hoàng đế cũng không có sai.” Cố Tử Khung hoài nghi mình nghe lầm, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt còn có nước mắt, bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn có chút đáng thương, trong lòng Diệp Hoài Tây liền mềm mại, thả nhẹ thanh âm, “Nhìn từ góc độ của cậu, muốn làm hoàng đế cũng không sai. Bị liên lụy còn bị bỏ rơi suốt hai mươi năm, đến khi cần tới, mới cho người đến đưa cậu đến một nơi không quen biết, bị người khác lợi dụng. Loại tình huống như thế này, chỉ có làm cho mình mạnh lên, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Cố Tử Khung, những gì mà cậu muốn ngoài trừ nghĩ đến, còn phải cố gắng làm. Bệ hạ mặc dù vừa ý Cố Thiên Lung, nhưng nghị viện vì phẩm hạnh của hoàng hậu, cùng Cố Thiên Lung không có thành tích gì, vẫn rất có phê bình kín đáo. Cậu muốn xoay người, trước hết phải lấy được sự đồng ý của nghị viện.”
Cố Tử Khung sửng sốt, phản ứng của Diệp Hoài Tây hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, đây là đang cổ vũ hắn sao? Là có ý muốn hắn ra sức đoạt được vị trí hoàng đế kia sao? Cố Tử Khung hơi mơ hồ, Diệp Hoài Tây hắn….
Diệp Hoài Tây nói xong, mới giống như vừa trong mộng tỉnh lại kinh ngạc với những lời mình vừa nói ra. Hắn nhíu mày không được tự nhiên đứng dậy đi đến đài kiểm soát, nhìn Tắc Bá Thản đang ồn ào náo động sau đó dần dần rơi vào yên tĩnh, ở trong lòng không ngừng cảm thấy đau xót sau đó dần dần bình tĩnh lại. Những lời nói vừa rồi hoàn toàn là do hắn đứng ở góc độ của Cố Tử Khung mà phỏng đoán, rất có mùi vị đại nghịch bất đạo. Hắn nghĩ sau khi gặp lại Cố Tử Khung, vẻ mặt, ánh mắt và lời nói của đối phương, càng nghĩ càng thấy đau đầu, nếu như nhị hoàng tử trở thành một hoa hoa công tử để lừa gạt, cũng có thể đi? Nếu như hắn thực đem những lời nói vừa rồi bẩm báo lại, lại nghĩ tới những lời nói vừa nãy, khiến Diệp Hoài Tây ra một thân mồ hôi lạnh.
“Những lời vừa rồi tôi nói cậu đừng tin, cậu cũng yên tâm, cho dù án kiện thuốc ức chế không chấm dứt, cậu đều có quyền khôi phục thân phận thật, về phần ngôi vị hoàng đế, cậu muốn thì tự bản thân mình cố gắng, tôi sẽ không giúp cậu.” Diệp Hoài Tây đắn đo mãi, quyết tâm thẳng thắn với Cố Tử Khung.
“Thầy, thói quen miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo thật là không tốt.” Cố Tử Khung sớm nhìn thấu tất cả, hành động che dấu hiện tại của Diệp Hoài Tây đã quá muộn.
“Câm mồm!” Diệp Hoài Tây lạnh giọng quát lớn.
Cố Tử Khung nở nụ cười, càng chăm chú nhìn Diệp Hoài Tây, giơ lên hai tay đầu hàng nói: “Được được, tôi không cười.”
chương41
Đi lên xe huyền phù, Cố Tử Khung kinh ngạc: “Thế mà không đổi thành thiết bị quân dụng.”
“Tránh cho người ta tìm ra nguồn gốc.” Diệp Hoài Tây rõ ràng nói ít đi, ngay cả vẻ mặt cũng cách người ngàn dặm, trước sau có thay đổi lớn như vậy, Cố Tử Khung làm sao lại không phát hiện ra, nói đến nói đi cũng là do cuộc nói chuyện không đứng đắn kia, người này, hơi bị người khác chạm vào bụng mềm mại, liền giơ lên móng vuốt bảo vệ bản thân.
“Cứ quang minh chính đại đi ra ngoài như vậy?” Cố Tử Khung nhìn về phía thông đạo tường đồng vách sắt, không quá tò mò xe này sẽ ra ngoài như thế nào.
Ngụy trang của Diệp Hoài Tây không dễ dàng bị xé mở, hắn nghe đồn Diệp chiến thần nói không nhiều lắm, chỉ dùng hành động thực tế.
Cố Tử Khung thấy hắn gảy thông tấn khí, điểm vào chỗ trống của một văn kiện, những ký hiệu ấy hắn xem không hiểu, thanh âm ‘ca ca ca’ phát ra từ tường đồng vách sắt, tường từ dưới dần dần được nâng lên cho đến khi ngừng lại, đồng thời biến mất, lộ ra thế giới được giấu ở sau tường, đó là bốn con đường lớn, không có tên cũng không có kí hiệu, chỉ có mấy ký hiệu giống như ở trên thông tấn khí của Diệp Hoài Tây.
Kỳ hiệu này đại diện cho cái gì. Cố Tử Khung nghĩ, ngoại trừ Diệp Hoài Tây là người gửi thông tin đi, thì hoàn toàn không có ai biết. Hắn còn đang suy nghĩ, thì xe huyền phù đã di chuyển.
“Bí mật của quân đoàn Hổ Gầm, có phải tôi phải dùng cả đời để tìm hiểu không?” Cố Tử Khung nghiêng đầu hỏi.
“Không đủ.” Diệp Hoài Tây trả lời.
Cố Tử Khung nhếch lông mày, ánh mắt quét qua bốn còn đường khác: “Tôi cảm thấy có anh ở, tôi cả đời cũng tìm không xong.”
Diệp Hoài Tây: “….”
Bỗng nhiên hắn hối hắn đã mang theo Cố Tử Khung bên người, không, lúc ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ hắn càng hối hận hơn, từ khi có liên quan đến Cố Tử Khung, cho tới bây giờ, chuyện liên quan đến hai người càng ngày càng nhiều, tẩy như thế nào cũng không rõ ràng.
“Nói một chút chuyện ngục giam Tinh Hải đi?” Cố Tử Khung thấy hắn không muốn phản ửng với mình, ngược lại nói đến chính sự, “Những người làm việc trong ngục giam Tinh Hải rất phức tạp đi.”
Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là ngục giam duy nhất ở liên bang cho phép thu nhận những con cháu dòng tộc phạm tội, cũng là ngục giam duy nhất lệ thuộc vào hoàng đế bệ hạ, nguyên nhân chính là ở đây, nghị viện dù sao cũng không muốn đắc tội người nhà, theo tôi được biết, trước mắt thành công chỉ có Cố Thiên Lung cùng nhà Tạp Nạp Nhĩ. Người trước bởi vì hoàng đế bệ hạ cố ý dung túng, người sau bởi vì quyền lực cùng tài lực quá mức khổng lồ, bất cứ ở chỗ nào cũng có năng lực nhúng tay vào, bệ hạ hẳn là biết việc này, nhưng là không có năng lực rút ra.”
Cố Tử Khung: “Cho nên hắn đang chờ anh ra tay?”
Diệp Hoài Tây: “Rất khó nói là chờ tôi, hay là đợi người có năng lực.”
Cố Tử Khung nở nụ cười: “Hiện tại ở liên bang còn ai sẽ có bản lĩnh hơn anh? Hắn tính toán đánh như vậy rất tốt, chờ anh đem ngục giam Tinh Hải xử lý thật tốt, hắn sẽ đem đồ vật sạch sẽ này đến trong tay Cố Thiên Lung, muốn tôi nói, hắn làm cha thật là dụng tâm lương khổ, cũng không biết Cố Thiên Lung có thể hiểu được phần tâm ý này của hắn hay không.”
Diệp Hoài Tây nâng tay chỉnh phương hướng cùng tốc độ của xe huyền phù, không cần tự hỏi quá nhiều nói: “Chờ cậu nhìn thấy Cố Thiên Lung, tự nhiên sẽ hiểu được hắn có thể hiểu được tâm ý của bệ hạ hay không.”
Lời này nói có thâm ý khác, vẻ mặt Cố Tử Khung phức tạp: “Tôi nghe nói hắn có hảo cảm với anh, đuổi Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ về sau lưng lại đi đăng kí, không tiếc bất cứ cái gì đi cầu xin vị kia đặc biệt phê chuẩn, kết quả lại chọc cho người ta tức giận, không chỉ để cho bản thân mình bị phạt, lại dụ dỗ cả nhà Tạp Nạp Nhĩ, khiến cho người ta thêm phiền toái. Anh trở lại Tắc Bá Thản, không phải đơn thuần vì chuyện thuốc ức chế chứ?”
Diệp Hoài Tây lãnh đạm không quá cảm thấy hứng thú, thấy Cố Tử Khung nhìn hắn, tùy ý nói: “Tôi trở về một là bởi vì án kiện, hai là ổn định được tâm của bệ hạ, ba là đánh vỡ biểu diễn của hai vị ảnh đế kia. Thân ở ngoài ngàn dặm, không hiểu ra sao bị dẫn lửa đến thân, cảm giác thực khiến cho người ta cảm thấy không vui vẻ.”
Cố Tử Khung cũng cười: “Anh thật sự cùng với lời đồn bên ngoài không giống nhau.”
Diệp Hoài Tây hạ mắt, lại hờ hững chuyển dời tầm mắt, mở ra thông tấn khí kiểm tra thân phận mà La Thụy chuẩn bị cho bọn hắn.
Một bình luận cho “chương39+40+41”