Chợ đêm ở phố Trường An rất phồn hoa, xe ngựa tấp nập, quán rượu ngồi đầy cả người.
Sở Hoài Dẫn đứng im bên ngọn đèn dầu, tận mắt nhìn thấy Mạnh Chu biến mất ở trong dòng người, tiếng ồn ào bên tai giống như sương mù bị phá vỡ, trở nên càng rõ ràng hơn.
Hắn khẽ nhíu mày, từ Hà Bắc hoang vu từng bước từng bước đi vào kinh thành, đều là lãnh thổ của Đại Ngụy, thế nhưng lại khác nhau nhiều như vậy, thật đáng buồn.
Một hắc y nhân im lặng tới gần: “Chủ tử.”
“Hử.” Sở Hoài Dẫn lấy một điệp chỉ từ trong lòng đưa cho ám vệ: “Điều tra một người tên Trương Chu. Nữ nhi Binh Bộ Thị Lang hôm nay…..”
Ám vệ nháy mắt nói: “Lâm tiểu thư bị nâng vào Vương gia sau đó mới biến mất, không chỉ có nàng, còn có con trai cả của Lại Bộ Thị Lang Nghiêm Tương trong kinh thành, Nghiêm Đoạt. Thế nhưng Nghiêm gia nói với bên ngoài Nghiêm Đoạt ra ngoài ngao du, không biết ngày về.”
Ám vệ nói rất uyển chuyển, kỳ thật chính là bỏ trốn.
“Sáng mai, toàn bộ người kinh thành sẽ biết, Lâm Vãn sau khi vào phủ đệ của Hữu Tướng sau một đêm vô cớ mất tích.” Sở Hoài Dẫn khoanh tay nhìn về hướng bắc, vẻ mặt thản nhiên, chỉ có vừa rồi nhắc tới Trương Chu, giọng nói mới có chút dao động.
Ám vệ kinh ngạc ngẩng đầu, tam gia che che dấu dấu gièm pha, chủ tử là muốn…. Hắn lập tức cúi đầu, không dám tự ngông cuồng phỏng đoán dụng ý.
“Thuộc hạ hiểu được.”
Sáng sớm hôm sau kinh thành có một tin đồn thú vị, tin tức giống như là chân rết, mỗi người đều nói một ít chi tiết, ở trong quán rượu quán trà nói say sưa.
Con dâu hữu tướng chạy trốn!
Vương Hữu Tướng cùng Binh Bộ Thị Lang cùng tiến tới Nghiêm gia nói chuyện, Nghiêm Tương một mực chắc chắn con mình đi thăm hỏi danh sư.
“Lệnh thiên kim là vào cửa nhà hắn rồi mới không thấy, hẳn là nên tìm Hữu Tướng đòi người mới đúng.”
“Thúi lắm! Ai chả nói Nghiêm Đoạt nhà người thích Lâm Vãn? Khẳng định là do hắn xúi giục!” Vương Hữu Tướng đỏ mặt tía tai.
“Cha mẹ chỉ định, mai mối đã định, nhanh chóng kêu Nghiêm Đoạt thả Vãn nhi nhà ta ra, dưa hái xanh không ngọt!” Binh Bộ Thị Lang tận tình khuyên bảo, lời trong lời ngoài là chỉ trích Nghiêm Đoạt bắt buộc Lâm Vãn.
“Hừ, ngươi cũng biết dưa hái xanh không ngọt.” Nghiêm Tương thổi nước trà, kẻ tám lạng người nửa cân.
Ba người tranh cãi ầm ĩ, vốn đã là ý kiến không hợp nhau, lập trường khác nhau, mượn đề tài này nói chuyện của mình, ồn ào thỉnh thánh thượng xử lý.
“Hoài Vương đến……”
Bên trong liền yên tĩnh, ba người liền đứng lên chào đón: “Vi thần tham kiến Hoài Vương!”
Ba người đều hơi nhút nhát, Sở Hoài Dẫn trấn thủ biên quan năm năm, sát phạt quả quyết, như là Diêm La, máu tươi tụ lại ở trên người sợ còn nhiều hơn bọn hắn uống trà! Một thân sát ý sắc bén như vậy, tắm nước kinh thành mười năm cũng không sạch sẽ!
Đặc biệt là Vương Hữu Tướng, hắn là phe phái của nhị hoàng tử, sau lưng đã làm không ít chuyện, sợ nhất một ngày nào đó Sở Hoài Dẫn khó chịu lấy đao chém đầu hắn.
Người từ trên chiến trường đao quang kiếm ảnh khắp nơi trở về làm sao mà nói đạo lý, một phái của Nhị hoàng tử mỗi ngày dùng lý luận tẩy não Thiên Nguyên Đế, ngay cả Vương Hữu Tướng cũng phải tin ba phần.
Chỉ là bọn họ đều lựa chọn bỏ qua, khi Chiêu nguyên hoàng hậu chưa qua đời, Sở Hoài Dẫn từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, học tập quyền cước, bồi dưỡng như là thái tử; khi Sở Hoài Dẫn chưa bị bọn họ đẩy lên chiến trường, cũng là một hoàng tử sống trong an nhàn sung sướng dùng lý luận để trị quốc.
Sở Hoài Dẫn liếc nhìn ba người, thu lại khí thế, mở miệng lại rất ôn hòa: “Bổn vương có một vấn đề muốn hỏi Nghiêm đại nhân, vừa lúc đi ngang qua quý phủ. Phụ hoàng ngày ngày vất vả, các vị đại nhân không biết có chuyện gì muốn tấu, có thể nói cho bổn vương nghe không?”
Sở Hoài Dẫn nhìn Hữu Tướng, trong ba người hắn là quan lớn nhất.
Hữu Tướng: “Nên để Lâm đại nhân nói đi!”
Không phải chuyện gì tốt, ngược lại ba người liền đùn đẩy cho nhau, cuối cùng Nghiêm Tương thấy vẻ mặt của Sở Hoài Dẫn không ngại, liền chọn nói đơn giản lại một lần.
Sở Hoài Dẫn cười lạnh: “Bổn vương nghĩ chư vị đại thần ngày đêm suy nghĩ phân ưu cho bệ hạ…. Ngươi lại muốn dùng chuyện trong khuê trạch quấy rầy phụ hoàng.” Hắn chuyển hướng câu chuyện: “Lâm tiểu thư là tự mình trốn đi, hay là bị giấu đi, lục soát phủ Hữu Tướng liền biết. Như vậy thì hơi không công bằng, vậy để thị vệ của bổn vương đến lục soát, cũng nên cho công tử của Hữu Tướng một sự trong sạch.”
“Phương pháp này tốt, ta nghĩ Lâm tiểu thư còn ngay tại trong phủ! Tội danh bỏ trốn con ta không đảm đương nổi.” Nghiêm Tương tức giận nói với Vương Hữu Tướng.
“Lục soát mà không ra người, ta xem ngươi còn gì để nói!” Vương Hữu Tướng bị vả mặt một phen, đã sớm tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Chờ thị vệ của Sở Hoài Dẫn vây quanh Vương phủ, Vương Hữu Tướng và Binh Bộ Thị Lang hai mắt nhìn nhau, ý thức được không thích hợp thì đã trễ rồi.
Cho dù không trễ, Hoài Vương muốn tra, ai dám ngăn cản?
Thị vệ nhận được lệnh của Sở Hoài Dẫn nhanh chóng lục soát Vương phủ tìm ra một nữ tử bị đánh cho gần chết.
Nữ tử mặc y phục vải thô, váy cũ bằng sợi đay, không giống cách ăn mặc của tỳ nữ, quần áo lộn xộn, đang hôn mê, vết thương chằng chịt hai tay còn nắm chặt áo.
“Hữu tướng, đây là?”
Sắc mặt Sở Hoài Dẫn trầm xuống, hỏi Vương gia.
Vương Quân Dương trực tiếp bắt người giấu trong nhà, Hữu Tướng cũng không hiểu ra sao, nào biết phải nói như thế nào.
“Quản gia, sao lại thế này?”
“Lão, lão gia…..” quản gia ấp úng, nói không nên lời.
Hữu Tướng nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy những chuyện liên tiếp hôm nay chính là cái mũ, mà hắn đã tiến vào bên trong!
“Đem nữ tử này kéo xuống, đừng để bẩn mắt Hoài Vương!” Vương Hữu Tướng nháy mắt quản gia: “Đêm qua là đại hôn của tiểu nhi, còn có kẻ cắp nhân cơ hội trà trộn vào, hạ nhân bắt được một tiểu tặc, nghĩ người này là nữ tử, thủ đoạn thẩm vấn nghiêm khắc chút, còn mong Hoài Vương thứ lỗi.”
“Khoan đã!” Sở Hoài Dẫn cười lạnh trong lòng, đem cô nương nhà người ta ép tới gần chết như vậy mà còn muốn lừa dối cho qua: “Sáng này có dân phụ ngăn cản kiệu ở bên đường, nói con gái nhà mình bị mất tích, bổn vương thấy có mấy phần tương tự. Mang nàng tới nhận diện xem có phải hay không?”
Thị vệ mang một nông phụ tiến vào, nhìn thấy tiểu nữ nhi nằm trên mặt đất dáng vẻ đáng thương, thiếu chút nữa là ngất xỉu: “Là A Quyên…. A Quyên ngươi đứng lên nhìn mẹ….”
Người trên mặt đất không hề phản ứng, ánh mắt nông phụ tan ra, nhìn xung quanh một vòng, liền quỳ gối đi tới trước mặt Sở Hoài Dẫn. Nàng không biết đại hoàng tử, nhìn hắn một thân quý khí bức người, mọi người lại kính sợ hắn, cúi đầu liền bái: “Đại nhân! Cầu xin đại nhân làm chủ cho A Quyên! Nàng là bị Vương Quân Dương bắt đi!….. Quyên nhi mệnh khổ của ta, tử nhỏ tính cách rất ngoan cố, nếu, nếu…..”
Sắc mặt Vương Hữu Tướng xanh mét: “Câm mồm!”
Lúc này, Vương Quân Dương bị Sở Hoài Dẫn đánh ngất vừa mới tỉnh lại, thấy bên ngoài nhiều người, một tay xoa cổ đi ra ngoài: “Đang làm gì vậy? A, con đàn bà chết tiệt này sao lại ở đây, quản gia! Đem nàng giam lại, cho nhịn đói vài ngày, xem nàng có chịu theo….. Ngao—- cha! Ngươi đánh ta làm chi?”
Chuyện như vậy ở kinh thành cũng không phải hiếm gặp, chỉ là, Binh Bộ Thị Lang nghĩ tới lòng dạ Hoài Vương sâu không lường được, trong lòng liền run lên. Chiến sĩ trên chiến trường tìm đường sống trong chỗ chết, đệ tử kinh thành lại kiêu ngạo dâm dật, mục đích hôm nay của Hoài Vương rất rõ ràng, không có khả năng vô tình mà tới.
Nữ nhi đào hôn là sự thật, tám phần là theo dã tiểu tử kia chạy, hiện giờ vì bảo toàn than danh…. Hắn giận không thể át, lập tức chỉ vào Vương Quân Dương mắng: “Nữ nhi ngoan ngoãn của ta gả cho ngươi, ngươi thế nhưng, thế nhưng…..! Vãn nhi đơn thuần khờ dại, khẳng định là nhìn thấy chuyện xấu này của Vương gia các ngươi mới chạy trốn, sợ ta mắng nàng, nên cũng không dám về nhà….. Vãn nhi đáng thương của ta, Vương gia các ngươi đền nữ nhi cho ta!”
Hữu Tướng không thể tin nhìn thân gia trở mặt còn nhanh hơn lật sách, than thở khóc lóc lên án Vương gia. Vương Quân Dương chưa thấy qua Sở Hoài Dẫn, nổi trận lôi đình: “Ai hiếm lạ! Ta nói cho ngươi biết lão thái bà, có nhìn thấy người trên mặt đất không? Trên đời này sẽ không có nữ nhân nào mà Vương Quân Dương ta không chiếm được!”
Hữu Tướng đá văng Vương Quân Dương, phòng ngừa hắn lại nói thêm lời nào đại nghịch bất đạo nữa, quả thực muốn đem người đút về lại trong bụng mẹ!
….
Khi Mạnh Chu biết được Vương Quân Dương cướp đoạt dân nữ, chọc giận Hoài Vương, chờ đợi xử lý, đã là ban đêm. Sở Hoài Dẫn đã gõ một gậy vào nhóm công tử quần là áo lụa, danh vọng trong dân gian càng tăng vọt.
Mạnh Chu đã sớm cảm giác khí chất của Sở Hoài Dẫn khác với những người ở kinh thành, không nghĩ tới thế mà lại là Hoài Vương vừa mới quay về kinh! Ban đêm Hoài Vương tiến vào trong phủ Hữu Tướng, mục đích khẳng định không đơn giản, hiện giờ sự tranh đoạt ngôi vua càng ngày càng rõ ràng, triều đình gió thổi mây phun, chắc chắn sẽ có thay máu.
Hắn vỗ đùi, nhớ tới tối hôm qua mình há mồm liền gạt người ta gọi là “Trương Chu”, hối hận muốn xanh ruột.
Từng có một cái đùi to khỏe bày ra trước mặt hắn, hắn lại không có quý trọng, nếu Sở Hoài Dẫn cho hắn một cơ hội lần nữa, hắn nhất định quý trọng gấp đôi, Hoài Vương kêu hắn đi về hướng tây hắn tuyệt đối không đi về hướng đông!
Vết hồng trên đùi Mạnh Chu còn chưa tan, hôm sau liền nghe nói Nghiêm Tương buộc tội Vương Hữu Tướng một mình tham ô quân lương, thiếu chút nữa khiến toàn bộ tướng sĩ Đại Ngụy toàn quân bị diệt.
Đó là chuyện bốn năm trước, Sở Hoài Dẫn vừa mới đi, lương thảo ở sau lưng liền bị cắt đứt, tâm tư của phái nhị hoàng tử chính là muốn hắn có đi mà không có về, không tiếc khiến cho quốc thổ của Đại Ngụy rơi vào tay giặc. Chờ Sở Hoài Dẫn thất bại, thậm chí hy sinh cho tổ quốc, lại phái một người nhà tiếp nhận.
Một phái của nhị hoàng tử không hề nghĩ tới, Sở Hoài Dẫn tử chiến tới cùng, trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi. Bọn họ càng không nghĩ tới, danh vọng cao của Chiêu nguyên hoàng hậu ở dân gian đã được truyền tới trên người Sở Hoài Dẫn, dưới sự giúp đỡ của dân chúng bên đường, quân dân đồng tâm, một đường quét ngang ngàn quân, hơn nữa chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân ở phương Bắc, nuôi quân khó khăn, nhưng địa vị so với triều đình thì ngang nhau.
Sở Hoài Dẫn là quay về kinh thành thanh toán! Người đầu tiên khai đao chính là Hữu Tướng!
Những đại thần ở đây mồ hôi lạnh ứa ra, sau khi thấy Nghiêm Tướng trình lên một điệp chứng cớ, lại càng kiên định với suy đoán này.
Hoài Vương có chuẩn bị mà tới, những đại thần trước kia ngáng chân đều thấp thỏm lo âu.
Binh Bộ Thị Lang mướt mồ hôi, thiếu chút nữa hắn lên thuyền kẻ trộm thay Vương gia chắn đao. Hắn quyết định thật nhanh quỳ trên mặt đất: “Thần hồ đồ!”
Thiên Nguyên Đế hỏi chuyện gì, Binh Bộ Thị Lang nói ra chuyện của Vương Quân Dương: “Thần thế nhưng không bằng tiểu nữ, thần thẹn với bệ hạ, cầu bệ hạ giáng tội, vả lại tiểu nữ là vô tội, mong được giải trừ hôn ước của tiểu nữ và Vương Quân Dương!”
Thiên Nguyên Đế đồng ý, cũng phạt bổng lộc ba năm, trong năm năm sẽ không được lên chức.
Rõ ràng đã bái đường thành thân, cố tình lại nói là hôn ước, Vương Hữu Tướng oán giận nhìn hắn, lúc trước là ai đề ra quan hệ thông gia này trước!
Nhị hoàng tử mắt xem mũi, mũi nhìn tim, không nhìn ánh mắt cầu cứu liên tiếp phóng tới của Hữu Tướng.
Vứt xe bảo vệ tướng, đó chỉ là chuyện bình thường.
Có người đem giang sơn Đại Ngụy coi như là một bàn cờ, Thiên Nguyên Đế đương nhiên là không dễ dàng tha thứ, lập tức lấy xuống mũ cánh chuồn của Hữu Tướng, lưu đày hai nghìn dặm, liên đới chín tộc.
Sinh tử đã định, không có cách để cứu chữa. Vương Hữu Tướng ngồi ở trên đất, bệ hạ bỏ qua không muốn đi tra xét, nhị hoàng tử sai sử thì như thế nào, hắn ngay cả kêu oan cũng không thể kêu được.
Vì an ủi Sở Hoài Dẫn, Thiên Nguyên Đế phong Nghiêm Tương thành Hữu Tướng, vị trí của Nghiêm Tương thì sẽ do Sở Hoài Dẫn tìm người bổ sung vào.
Nhị hoàng tử bị chặt đứt mất một tay, Sở Hoài Dẫn lại lấy được toàn thắng.
Binh Bộ Thị Lang đột nhiên may mắn gặp được chuyện đào hôn, còn bị Sở Hoài Dẫn thử. Tuy rằng hắn đến bây giờ vẫn không rõ, Hoài Vương đã có bằng chứng ở trong tay, vì sao còn phân thân đi quản chuyện của Vương Quân Dương.
Có thể thật sự là yêu dân như con.
Binh Bộ Thị Lang chạy chậm tới bên người Nghiêm Tương, nhắm mắt theo đuôi: “Tiểu nữ cùng lệnh lang…..”
Dù sao đều là đám hỏi với Hữu Tướng, Binh Bộ Thị Lang cảm thấy không mệt.
Vẻ mặt Nghiêm Tương bí hiểm: “Khuyển tử còn chưa du học về, bàn chuyện hôn sự gì?”
Binh Bộ Thị Lang: “……” Còn giả vờ???
Một loạt những thao tác mạnh mẽ và vang dội của Sở Hoài Dẫn, hoàn toàn là loại hình trong mắt không lưu một hạt cát, có thù sẽ báo. Mạnh Chu quyết định gần đây sẽ làm người khiêm tốn, ăn nhiều cơm ít lên phố. Ở cổ đại coi trọng hoàng quyền, đối với người nói dối, hậu quả có lớn có nhỏ, trước khi biết được tính nết thật sự của Sở Hoài Dẫn, không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn được.
Một bình luận cho “chương3”