chương3

Thư Phi cùng Liễu Tô gặp thoáng qua, Liễu Tô bị mùi son phấn ở trên người Thư Phi liền thấy không thoải mái, bước sang một bên. Thư Phi sốt ruột gặp hoàng thượng, cũng không có phản ứng gì, vội vã xách váy đi vào.

Sắc mặt Phó Trạm không tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư Phi.

Thư Phi vừa tiến vào liền bùm một tiếng quỳ gối ở trước mặt hoàng thượng, bắt đầu khóc, “Hoàng thượng, xin ngài bỏ qua cho phụ thân nô tì! Cứu ca ca nô tì, hoàng thượng, nô tì xin ngài!”

Phó Trạm không nói lời nào, hắn biết Thư Phi không có đầu óc, nếu không lúc trước sẽ không để cho nàng tiến cung, không nghĩ tới Thư Phi không có đầu óc như vậy, ca ca nàng làm tướng mà thua trận, đã cực kì vô liêm sỉ, ở phía nam gây ra chuyện như vậy, một nhà Kiền quốc công chết mười lần còn không đủ, còn dám tới xin tha?

“Thư Phi, ngươi có biết huynh trưởng ngươi ở phía nam đã làm gì không?”

Thư Phi đang khóc thương tâm, bị Phó Trạm hỏi, nghẹn hơi, ngừng tiếng khóc, mờ mịt nói: “Thần, nô tì không biết.”

“Không biết? vậy trẫm nói cho ngươi biết. Huynh trưởng tốt của ngươi ở phía nam lừa gạt, cường đoạt dân nữ, cấu kết với kẻ trộm, thông đồng phản quốc, gậy còn chưa có đánh, hắn đã đầu hàng đầu tiên, chủ động đi tới trên thuyền địch, hiện giờ ngươi còn vọng tưởng muốn trẫm phái binh cứu hắn? Trẫm nói rõ cho ngươi, cho dù có đem hắn về, trẫm cũng muốn mang hắn đi chém đầu thị chúng!”

Thư Phi không nghĩ tới còn có việc này, lập tức sửng sốt tại chỗ, tiếng khóc cũng thút thít mà ngừng, môi run rẩy, một câu cũng không nói được.

“Còn phủ Kiền quốc công, trẫm nhất định phải điều tra, ngươi tự đi hỏi phụ thân ngươi, thúc thúc ngươi, mấy năm nay bọn họ đã làm chuyện ngu xuẩn gì! Cút đi, từ hôm nay trở đi, đóng cửa tự kiểm điểm, khi nào tự hiểu rõ rồi thì đi ra.”

Thư Phi máy móc dập đầu, lảo đảo đi ra ngoài, một bụng hỏa của Phó Trạm không phát tiết ra hết, sắc mắt đen thùi ngồi ở chỗ kia, Hạ Hòe An nhìn thấy mà kinh hãi, cục tức này nếu phát ra được thì tốt, nếu không, người ở trong phòng này đừng mong được sống.

Cũng may, Phó Trạm tức giận trong chốc lát, thái giám thông truyền bên ngoài nơm nớp lo sợ tiến vào, “Hoàng thượng, Tĩnh Vương điện hạ cầu kiến.”

“Cho hắn vào đi.”

Hạ Hòe An trộm nhìn sắc mặt Phó Trạm, cuối cùng cũng không dọa người như vậy.

Phó Triệt ở bên ngoài đụng phải Thư Phi mất hồn mất vía, vừa thấy liền biết cầu xin không có kết quả, kỳ thật nếu Thư Phi cầu xin thành công, hắn mới cảm thấy kỳ quái, Chân gia làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng qua là hoàng thượng vẫn kìm nén không phát giận, chắc là đang đợi thời cơ, đem Chân gia nhổ tận gốc, cũng là do người Chân gia nhàn hạ thành quen, vì thế mới quên mất tính tình người nhà mình, lúc này mới phạm vào tội hôm nay.

Thấy Phó Triệt tiến vào, sắc mặt Phó Trạm cũng tốt hơn rất nhiều, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Phó Triệt thi lễ trước, nói: “Chuyện phía nam thần đệ đã biết, thần đệ tới là muốn xin xuất chiến, thế nhưng thần đệ đi rồi, người trong phủ thần đệ mong hoàng huynh chăm sóc một phần.”

“Ngươi nói là Dung Hoa?”

Nói đến Dung Hoa, mặt Phó Triệt lộ ra tươi cười bất đắc dĩ mà lại sủng nịnh, « Hoàng huynh cũng biết, mẫu phi vẫn không thích Dung Hoa, vài lần thiếu chút nữa giết chết Dung Hoa, lúc này thần đệ vừa đi, chỉ sợ Dung Hoa liền chết, thần đệ đi phía nam mang theo hắn thì không tiện, có hoàng huynh bảo vệ, thần đệ cũng yên tâm. »

Phó Triệt xuất chinh, Phó Trạm cũng không lo lắng thất bại, nhưng mà Dung Hoa trong quý phủ của hắn, thật làm cho Phó Trạm có chút tò mò, Phó Triệt mười lăm tuổi thì ra cung lập phủ, cùng mang ra ngoài còn có mẫu phi của hắn, lão thái phi một lòng muốn ôm tôn tử, từ khi Phó Triệt mười bảy tuổi bắt đầu chọn vợ, không phải là chính phi, thì thiếp cũng được, trước tiên sinh một tôn tử cho nàng chơi cũng được, nhưng Phó Triệt đối với nữ nhân phòng như phòng cướp, lão thái phi nghĩ con mình giữ mình trong sạch, muốn lập nghiệp trước, lại thành gia, cho đến một ngày Phó Triệt đem Dung Hoa mang về Vương phủ, lão thái phi thế mới biết, con trai của nàng không phải là giữ mình trong sạch, mà là thích nam nhân !

Đại Chiêu đối với nam phong tương đối cởi mở, có ít người cũng sẽ gạt bỏ muôn vàn khó khăn cùng nam nhân thành thân, nhưng là số ít, lễ pháp không thể bỏ, lại nói, người Đại Chiêu từ trước đến nay coi trọng con nối dõi, hai nam nhân ở cùng nhau, khẳng định là không có con nối dòng, lão thái phi ngóng chông tôn tử lâu như vậy, Phó Triệt đột nhiên nói với nàng cả đời không thể ôm tôn tử, nàng làm sao không nóng nảy ?

Phó Triệt thật sự sủng ái Dung Hoa, giống như  miếng thịt đầu quả tim, lão thái phi thật sự không thể tìm ra sơ hở, lần này Phó Triệt muốn đi phía nam đánh giặc, lại không thể mang theo Dung Hoa, hắn vừa đi, Dung Hoa chắc chắn chỉ có chết.

Phó Trạm biết tình cảm của Phó Triệt đối với Dung Hoa, cũng biết hận ý lão thái phi đối với Dung Hoa, nói : « Ngươi yên tâm đi đi, Dung Hoa ngươi cứ đưa vào cung, ở trong cung lão thái phi cũng không thể làm gì được. »

Phó Triệt mừng rỡ, vội vàng dập đầu, « Đa tạ hoàng huynh, thần đệ hồi phủ sẽ đem Dung Hoa đưa vào cung, làm phiền hoàng huynh. »

« Nghỉ ngơi một đêm đi, sáng sớm ngày mai ngươi hãy đi điểm binh, trẫm sẽ không tiễn ngươi. »

« Được, hoàng huynh. »

Phó Triệt thưa chuyện xong, đang muốn quay về, lại bị Phó Trạm gọi lại, « Ngươi đem Dung Hoa đưa đến điện Hàm Chương đi, nơi này của trẫm có một người có thể bồi hắn. »

Phó Triệt sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, « Được. » hắn biết Phó Trạm không có ý gì, chắc là phi tử nào đó trong cung thôi.

Chờ trong điện yên tĩnh lại, mặt mày Phó Trạm lại đen xuống, Hạ Hòe An rất có ánh mắt thêm một ly trà, lại mặt nhìn mũi, mũi nhìn tâm dán vào bên tường, cố ý giảm nhẹ hô hấp, cồ gắng làm giảm sự tồn tại của mình.

Phó Trạm thật sự là tức giận không thôi, trong lúc vô tình nhấc mắt thấy cành liễu lay động bên cửa sổ, trước mắt liền sáng lên, đứng lên đi đến bên cây liễu, Hạ Hòe Anh nhanh chóng đuổi theo.

Cành liễu theo gió phất phơ, ôn nhu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, khiến cho tâm tình xao động của Phó Trạm cũng bình tĩnh trở lại.

« Hạ Hòe An, cây này bao nhiêu tuổi ? »

Hạ Hòe An đều thời khắc chờ câu hỏi của hoàng thượng, khi Phó Trạm lên tiếng không lâu sau liền có câu trả lời, « Hồi hoàng thượng, đã có trên trăm năm, từ lúc Đại Chiêu chúng ta lập quốc tới nay, cây liễu này đã ở ngay nơi này, cụ thể là bao lâu, nô tài cũng không biết. »

Cũng không biết Phó Trạm đang suy nghĩ gì, một lúc lâu cũng không nói chuyện, sau một lúc, lại hỏi : « Ngươi nói, trên đời này có yêu không ?

« …. » Hạ Hòe An không biết nên trả lời như thế nào, vấn đề này có chút siêu cường, « Nô tài…. Không thể xác định, lão nhân thường nói có, nhưng chúng nô tài cũng chưa từng gặp qua, không thể phán đoán được là có hay không. »

« Chưa thấy qua…… » Phó Trạm nhìn cây liễu lắc lư, thì thào tự hỏi, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Phó Triệt ra cửa cung lập tức quay về Tĩnh Vương phủ, sợ về chậm một chút thì bảo bối của hắn sẽ bị nương của hắn gây sức ép không còn.

Cũng không phải do Phó Triệt cẩn thận, mà là hắn lo lắng chuyện thường xuyên sảy ra, có mấy lần Dung Hoa đem độc dược uống vào, kết quả đều cứu được. Nhưng lão thái phi chưa từng từ bỏ, chỉ cần Phó Triệt không ở trong vương phủ, liền sẽ gây sức ép với Dung Hoa.

Quả nhiên, khi Phó Triệt đuổi tới cửa sân liền nhìn thấy thái giám bên cạnh lão thái phi.

Hắn hừng hực chạy vào, thì nhìn thấy Dung Hoa đang bưng một bồn nước qua đầu, quỳ gối trong đình viện, mà lão thái phi thì đang nằm trên tháp mềm dưới hành lang, tựa vào gối đầu chợp mắt, nghe được tiếng Phó Kiệt vào cửa, lão thái phi chỉ nhấc mi mắt lên nhìn một cái, sau đó liền nhắm mắt lại.

Phó Triệt hai ba bước đi qua đoạt đi bồn nước trên tay Dung Hoa, tùy tay ném xuống đất, cúi người nâng Dung Hoa từ trên đất lên.

Dung Hoa có chút lờ mờ, ước chừng lần này lão thái phi nắm được thời gian Phó Triệt ra ngoài.

Chậu đồng phanh một tiếng nện xuống đất, nước văng ra khắp nơi, làm ướt áo bào của Phó Triệt, thậm chí văng tới trên mặt lão thái phi.

Phó Triệt ôm Dung Hoa ý thức có chút mơ hồ, gắt gao nhìn chằm chằm lão thái phi đang sửa sang lại vạt áo ngồi xuống, « Mẫu phi, ta niệm tình chúng ta là mẫu tử, mới dễ dàng tha thứ cho ngài thương tổn Dung Hoa nhiều lần, nhưng ngài cũng đừng quá đáng ! Ta đã từng nói với mẫu phi, mạng của Dung Hoa cũng quan trọng giống như mạng của ta, xem ra mẫu phi cũng không để mạng của đứa con này trong lòng, vậy từ hôm nay, mẫu phi cũng không cần phí tâm gây sức ép cho Dung Hoa, ta đem Dung Hoa đưa vào trong cung, cho hoàng huynh chăm sóc. »

Lão thái phi tức giận thở phì phò, trừng mắt nhìn Phó Triệt, « Ngươi quả nhiên chỉ cần nam nhân hồ ly này, cũng không cần mẫu thân mười tháng sinh ra ngươi sao ? »

Phó Triệt ôm sát Dung Hoa, « Mẫu phi ! là ngài đang ép con ! » nói xong, hắn ôm lấy Dung Hoa, bỏ lại lão thái phi đi vào nhà.

« Mẫu phi, đứa con năm lần bảy lượt ra trận đánh giặc, không phải vì cái gì khác, chính là vì một ngày có thể đường hoàng lầy được một tờ thánh chỉ tứ hôn, cùng Dung Hoa thành thân. »

« Ngươi ! » Lão thái phi vỗ án đứng lên, « Vô liêm sỉ ! phụ hoàng ngươi dạy ngươi cái gì ? cho ngươi ra trận đánh giặc, là vì bảo vệ giang sơn của Phó gia ngươi, không phải cho ngươi vì một hồ ly tinh không biết xấu hổ mà đi xin hoàng huynh  ngươi một tờ thánh chỉ. »

Phó Triệt không muốn cùng lão thái phi cãi vã, nói thẳng : « Tả hữu vệ đang ở chỗ nào ? »

Lão thái phi trừng lớn hai mắt, « Vô liêm sỉ ! ngươi dám ! »

Đầu phó triệt cũng không quay lại, « Đưa lão thái phi trở về. »

Thị vệ đeo đao ở cửa giống như đầu gỗ, tẻ nhạt nói một câu mời lão thái phi, lão thái phi bị hù sợ, phẫn nộ rời đi.

Dung Hoa co lại ở trong ngực Phó Triệt, từ đầu đến cuối vẫn luôn có chút run rẩy. Hai năm trước Phó Triệt đi đánh giặc ở phương bắc nhặt được Dung Hoa, dáng người mười lăm tuổi, rõ ràng nhát gan muốn chết, còn vừa khóc vừa băng bó miệng vết thương cho Phó Triệt thật tốt, tìm được đồ ăn mình cũng không ăn toàn bộ đều cho Phó Triệt.

Sau này Phó Triệt đại thắng, liền đem Dung Hoa từ phương bắc mang về kinh thành, tình cảm của bọn họ rất tốt, cũng không cãi nhau, Dung Hoa thật sự rất ngoan, có thể ở trong nhà thật lâu, Phó Triệt cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng mà mẫu phi của hắn không cảm thấy như vậy. Nàng vẫn muốn có một tôn tử.

Phó Triệt an ủi hắn, “Không sợ không sợ, là ta không tốt, để một mình ngươi ở lại trong nhà.”

Cảm xúc của Dung Hoa rất nhanh khôi phục , chỉ trong chốc lát lại cùng Phó Triệt nói chuyện, mặt hắn rất nhỏ, mập mập có chút trẻ con, thoạt nhìn tròn tròn, nhưng kì thật trên người không có mấy lạng thịt.

“Vậy vì sao ngươi lại muốn ta tiến cung?”

Phó Triệt cũng không giấu diếm, đem chuyện xảy ra ở phía nam cùng chuyện mình phải xuất chinh nói sơ sơ một chút, “Trong khoảng thời gian này ta không có ở trong phủ, một mình ngươi ta cũng không yên tâm, ta đưa ngươi tiến cung, chỗ hoàng huynh tuy rằng hơi nhàm chán, thế nhưng người khác rất tốt, nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ta cũng có thể yên tâm đi.”

Đối với quyết định của Phó Triệt, Dung Hoa từ trước tới nay chỉ gật đầu, lúc này cũng không ngoại lệ, “Được, ta chờ ngươi trở về.”

Một bình luận cho “chương3”

Leave a Reply