Nghe thấy Hạ Hòe An hô “hoàng thượng giá lâm”, đám người Dung Hoa vội vàng ra đón, Phó Triệt còn chưa kịp nói bình thân, Liễu Tô đã vội vàng đi vào bên trong, còn kéo Dung Hoa, “Mau dẫn ta đi xem tiểu oa nhi nhà các ngươi.”
Dung Hoa cười hướng Phó Trạm gật đầu tỏ vẻ thứ tội, liền bị Liễu Tô kéo vào.
Phó Trạm cười khổ, “A Triệt, Trẫm sợ vị trí của mình trong lòng Liễu Tô sau này sẽ xếp sau đứa nhỏ.”
Là người từng trải, Phó Triệt tỏ vẻ đồng tình, “Hoàng huynh, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Làm gì còn sắp xếp sau đứa nhỏ, căn bản là trực tiếp sếp sau luôn cái đệm nước tiểu của đứa nhỏ.
Hai tiểu oa nhi nhà Dung Hoa đã tập đi, cổ chân đeo chuông bạc kêu vang đinh đinh đang đang, nước miếng chảy ròng ròng, khi nhìn thấy Dung Hoa rất hưng phấn. Bộ dạng hai tiểu tử kia giống nhau như đúc, béo béo xinh đẹp cực kỳ, chờ Liễu Tô đến gần, hai tiểu tử này giống như nhận ra đây là người lúc ấy đã đưa bọn nó tới nhân gian, há mồm phun nước bọt với Liễu Tô, Liễu Tô thử ôm lấy một đứa, tiểu oa nhi kia cũng không sợ người lạ, “Bẹp” một cái liền ấn một bãi nước miếng lên mặt Liễu Tô.
Liễu Tô vẫn vui vẻ cười, còn muốn có qua có lại hôn nhẹ tiểu oa nhi, lại bị Phó Trạm cản lại, hắn xoa xoa đầu tiểu oa nhi, cười nói: “Đây là thẩm thẩm, là bá bá, ngươi hôn cái gì?”
Một đám người không nói gì. Liễu Tô cũng không để ý Phó Trạm, ôm tiểu oa nhi vào buồng sưởi, Phó Trạm đi thay quần áo, sau đó cũng theo vào, đứa nhỏ đã chơi mệt, sớm ngủ mất rồi, Thính Lan và Vấn Lan ôm bọn nhỏ tới thiên điện, Liễu Tô đang kể chuyện lần này đi ra ngoài cho Dung Hoa nghe, Phó Triệt bị gạt qua một bên, một mình ngồi uống trà.
Thấy Phó Trạm trở lại, Phó Triệt đứng dậy, “Hoàng huynh, lần này có thuận lợi không?”
Hạ Hòe An cũng đưa cho Phó Trạm một chén trà, tri kỷ lui ra ngoài đóng cửa lại.
Phó Trạm nâng chung trà lên, nghe vậy lại buông xuống thở dài: “Thật ra cũng không thuận lợi như lời đồn, ngươi còn nhớ hòa thượng Huệ Thanh không?”
Hòa thượng rượu thịt kia Phó Triệt nhớ rõ, “Việc này có liên quan với hắn sao?”
Nói đến đây Phó Trạm tức giận mỉm cười, “Lúc trước trẫm nói qua với ngươi, hòa thượng Huệ Thanh kia có nhược điểm ở trong tay hoàng gia, trước kia Huệ Thanh là một hòa thượng cực kỳ có tuệ căn, khi đó sư phụ Huệ thanh vào cùng thường mang theo hắn, ngươi cũng chưa từng gặp qua, lúc ấy trong cung Mai Phi mà phụ hoàng sủng ái thường xuyên truyền ra âm thanh cười đùa của nam nữ, phụ hoàng trong cơn giận dữ, trong đêm dẫn người đến cung Mai phi, phát hiện Mai phi cùng một nam tử diện mạo yêu mị nâng cốc nói cười, lúc này phụ hoàng ban chết cho Mai phi, nam nhân kia lại biến mất không thấy. Người bên ngoài không biết, nam nhân kia bị Huệ Thanh mang đi, kỳ thật hắn là một gốc mai thành tinh ở trong cung Mai phi, vì trò chuyện với Mai phi rất vui, năm tháng trong cung khó khăn, Mai phi mặc dù được sủng ái, rốt cuộc cũng chỉ là một phi tử, nàng cùng Mai yêu kia vừa gặp đã thân, hai người liền kết tình hữu nghị, phụ hoàng lại hiểu lầm, tưởng Mai phi cùng Mai yêu có tư tình, giết Mai Phi, mời thầy trò Huệ Thanh tiến cung trừ yêu. Huệ Thanh lại đối với Mai yêu kia vừa gặp đã yêu, vì Mai yêu kia mà bị trục xuất khỏi sư môn, Mai yêu bị sư phụ của Huệ Thanh đánh tan linh phách, Huệ Thanh dùng hết toàn lực chỉ giữ lại được một hồn hai phách của hắn, nhiều năm như vậy, Huệ Thanh nỗ lực trừ yêu, chỉ là vì muốn rút ra tinh phách, duy trì tinh hồn của Mai yêu kia.”
Phó Triệt nghe xong, cũng lắc đầu bật cười, “Huệ Thanh này cũng là một người si tình.”
Liễu Tô đùa với tiểu hài tử, nghe vậy cũng nói: “Ai nói không phải, lần này ở Thục Trung gặp được hắn, ta coi Mai yêu kia giúp hắn, vài năm này hắn nuôi Mai yêu kia rất tốt, dĩ nhiên Mai yêu kia có sống lại hay không chỉ có thể nói là hy vọng, ta tặng cho hắn một cành liễu, đem yêu thụ kia tẩm bổ ở trong đó, không biết có sống lại hay không, nhưng ở trong cây, hắn cũng có thể giữ gìn hình người, tuổi của Huệ Thanh không nhỏ, cũng nên đưa ra quyết định chính xác.”
Đại khái Phó Triệt cũng có thể đoán được, hòa thượng Huệ Thanh là một hòa thượng rượu thịt, có thể bị thái hậu uy hiếp đến kinh thành, cũng có thể vì Mai yêu kia mà giúp Trung Vương mưu phản.
Thiên hạ yên ổn, trong triều phản đối hoàng thượng lấy nam hậu chỉ còn lẻ loi vài người, hôn sự của hoàng đế cùng Tĩnh Vương cũng càng ngày càng khua chiêng gõ trống.
Hôn sự là do lễ bộ chuẩn bị, mà Phó Trạm mỗi ngày thoáng một cái là chạy về điện Hàm Chương, bụng Liễu Tô cũng không có động tĩnh gì.
Xuân về hoa nở, tâm Phó Trạm giống như là hoa nở đầu cành, lúc nào cũng thấp thỏm mong chờ.
Dung Hoa đã vào cung ở một thời gian, hai tiểu oa nhi cũng càng ngày càng lớn, không có đặc trưng của yêu, hoàn toàn là hai nhân loại.
Thoáng cái đã tới tháng tư, Liễu Tô cũng có thai được vài tháng, nhưng mà bụng cũng không lớn lắm, eo chỉ có chút béo mà thôi, hoàn toàn không nhìn ra có đứa nhỏ bên trong.
Phó Trạm nôn nóng đến độ trên trán mọc vài hột mụn, thái y ở thái y viện cả ngày khai thuốc hạ hỏa cho hoàng thượng, lại không có hiệu quả mấy.
Mười bảy tháng năm, khâm thiên giám tính là ngày đại cát, đại hôn của hoàng đế cùng hoàng hậu, Tĩnh Vương cùng Tĩnh Vương phi.
Bắt đầu từ sáng sớm bận rộn đến tối muộn, Phó Tràm chỉ kém đem tròng mắt dính lên người Liễu Tô, sợ bị va chạm, rốt cục trở lại điện Hàm Chương. Tâm Phó Trạm lúc này mới hạ xuống.
Liễu Tô thì vẫn rất tốt, rửa mặt song hai người nằm song song, hiện giờ Phó Trạm thà rằng mình nghẹn chết, cũng không dám đụng một ngón tay của Liễu Tô.
“Sợ cái gì, ta có dự cảm, trong hai ngày này đứa nhỏ sẽ ra, ngày mai Dung Hoa sẽ tiến cung, không có việc gì.”
Đối với an ủi của Liễu Tô, Phó Trạm cũng chỉ có thể yếu ớt cười, trái tim của hắn đặt hết trên người trước mắt, lỡ như có gì xảy ra, làm sao mà không sợ?
Một ngày mệt mỏi, hai người rất nhanh liền ôm nhau ngủ.
Nửa đêm, Phó Trạm nhạy bén phát hiện tiếng rên rỉ của Liễu Tô, gọi Hạ Hòe An cầm đèn tới.
Vừa nhìn, Phó Trạm thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, dưới thân Liễu Tô tất cả là máu, trên cổ ẩn hiện vỏ cây, hai tròng mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều là mồ hôi.
Hạ Hòe An hoang mang lo sợ, hắn tuy rằng biết hoàng hậu là yêu, nhưng tự mình nhìn thấy thì có sự khác biệt quá lớn, ngay lúc đó không biết nên phản ứng thế nào.
Vẫn là Phó Trạm phản ứng nhanh, đem Hạ Hòe An cả người phát run đá ra, vội vàng chạy tới bên cửa sổ, “Chim sẻ nhỏ, chim sẻ nhỏ, ngươi ở đâu? Liễu Tô xảy ra chuyện!”
Chim sẽ nhỏ đang ngủ trên cây liễu giật mình tỉnh lại, từ trong tổ té xuống, trợn tròn mắt nhìn Phó Trạm.
Phó Trạm nôn nóng sắp khóc, “Ngươi nhanh đi Tĩnh Vương phủ tìm Dung Hoa, khiến hắn lập tức tiến cung, Liễu Tô phải sinh.”
Chim sẻ nhỏ nhanh chóng bay đi, Phó Trạm lảo đảo chạy trở về, ôm Liễu Tô không buông tay, hắn không biết nên giúp Liễu Tô như thế nào, chỉ có thể ôm hắn, liên tục gọi tên hắn.
Trong điện Hàm Chương đều bị thân vệ của hoàng đế vây chặt như nêm cối, bắp chân Hạ Hòe An run rẩy một khắc cũng không dừng, chỉ có thể không ngừng niệm a di đà phật, khẩn cầu hoàng hậu thuận lợi sinh sản.
Dung Hoa rất nhanh đã tới, khi chim sẽ nhỏ mang theo Dung Hoa cùng Phó Triệt tới nơi thì linh khí trên người Liễu Tô đã bắt đầu tản ra, cây liễu bên ngoài đã chết một nửa, tâm Phó Trạm cũng lạnh một nửa.
Dung Hoa hoảng sợ, từ trước đến nay đều núp ở sau lưng Phó Triệt lúc này chỉ có mình hắn, vô cùng khẩn cấp.
Liễu Tô không có hô hấp, giống như là đã chết. Dung Hoa dùng linh lực của mình củng cố lại linh lực của Liễu Tô trước, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Liễu Tô đem đứa nhỏ dẫn đường đi ra.
Ban đầu nghĩ bụng Liễu Tô nhỏ như vậy khẳng định là chỉ có một em bé, kết quả khi Dung Hoa mở ra thông đạo, một cỗ ý thức nhẹ nhàng đẩy ra bốn em bé và nửa cảnh cây liễu.
Thân thể Dung Hoa vốn yếu, hơn nữa còn giúp Liễu Tô củng cố linh lực, sau khi mang một nhánh cây liễu ra liền ngất đi.
Phó Trạm run rẩy đem thuốc cứu mạng mà Dung Hoa đưa cho đút cho Liễu Tô, nhìn thấy bốn bé trai nằm cùng nhau, khóc không thành tiếng.
Liễu Tô tu dưỡng một tháng dần dần tốt lên, chuyện hoàng thượng được bốn hoàng tử hôm sau cả triều đều biết.
Mọi người ở hậu cung thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng, ngày đầu tiên đại hôn, ngày hôm sau hoàng thượng liền được bốn đứa con, mặt hoàng hậu cũng không biết nên dấu vào đâu?
Ban đầu nghĩ khi đến thỉnh an nhân tiện cười nhạo hoàng hậu, kết quả hoàng hậu viện cớ bị bệnh, lần bệnh này liền bị đến hơn một tháng, phi tử hậu cung cười đến đau sốc hông.
Cười xong, tâm tư tính kế liền bay lên.
Hoàng thượng có bốn hoàng tử, nhưng vẫn nuôi ở trước mặt hoàng hậu ở điện Hàm Chương, điều này làm cho các phi tử có chút ngứa ngày.
Cho nên có một màn này.
Tĩnh Phi cùng Lệnh Tần cùng tới rơi lệ, khóc lóc kể lệ mình muốn vì hoàng hậu mà san sẻ, nói so với hát còn hay hơn, nói có sách, mách có chứng, rất là thành thật, chỉ còn thiếu quấn lấy Liễu Tô mà thôi.
Cuối cùng hai người cùng nói một câu, “Hoàng hậu, người là nam nhân, loại chuyện nuôi đứa nhỏ vẫn là giao cho chúng ta đi!”
Liễu Tô bị khóc phiền, hắn đang ở cửa sổ tưới nước cho cành liễu.
Một đoạn cành liễu mà hắn sinh cuối cùng kia là tiểu yêu quái duy nhất, có linh thức, nhưng không thể biến hóa, hắn cảm nhận đó là một tiểu cô nương, Phó Trạm sau khi biết được vui sướng đến phát điên, cho người làm cho công chúa một cái chậu thật khí phách đặt ở điện Hàm Chương, chiều nào chuyện đầu tiên là hôn nhẹ Liễu Tô, sau đó lại hôn cành liễu kia, rồi mới kiểm tra bốn bé trai.
Mắt Tĩnh phi cùng Lệnh Tần thèm thuồng nhìn mấy tiểu oa nhi ở trên giường, nơi đó có một hoàng đế tương lai, nếu như mình có thể nuôi thái tử ở bên người, quản ai là hoàng hậu, vị trí thái hậu tương lại chắc chắn là không vuột mất.
Liễu Tô không nói gì, hai nàng vẫn khóc, thời điểm Phó Trạm vào liền nghe thấy tiếng khóc, tức giận kêu Hạ Hòe An dẫn theo thị vệ vào trực tiếp ném ra.
Liễu Tô bất đắc dĩ, “Để cho các nàng khóc, cũng không để các nàng nuôi, dù sao cũng là nữ tử thế gia, ngươi làm như vậy ngày mai lâm triều ngươi lại tức giận.”
Phó Trạm hừ hai tiếng, hôn Liễu Tô trước, lại hôn lá cây của nữ nhi nhà mình, ôm Liễu Tô ngồi xuống trên giường, “Rất láo xược, còn dám có chủ ý tới con của chúng ta, đều đáng chết!
Liễu Tô đành chịu nở nụ cười, tiểu oa nhi ở trên giường cũng nở nụ cười theo hắn, cây liễu nhỏ trong chậu hoa cũng lắc lư theo hắn.
Phó Trạm thấy nàng cười, “Bảo bối mau lớn lên, phụ hoàng phong ngươi làm Trấn Quốc công chúa.”
Liễu Tô không biết làm sao cười hắn, “Hiện tại đã chiều nàng như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta chỉ có một nữ nhi, nên đem tất cả đồ tốt nhất trong thiên hạ cho nàng.” Hắn lại xoay người xụ mặt nói với bốn đứa con: “tiểu bảo bối nhà chúng ta, ai dám khi dễ thì đánh người đó.”
Nói xong cảm thấy không đúng, liền hôn lên khuôn mặt của Liễu Tô, “Đương nhiên, không dám đánh ngươi.”
Cảm ơn chủ nhà đã edit. Truyện ngắn nhưng hay, chủ nhà edit mượt quá ạ.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện
Truyện dễ thương ghê ??
Trời ơi đáng iu ghê, vẫn muốn đọc tiếp 1 ít chuyện sau này của mấy đứa nhóc :((((( kết ở đây khó chịu thiệt
Cảm ơn cô đã edit bộ này nhaaaa
Ủa ủa ủa?? Hết rồi á? truyện đáng yêu thế này mà đã hết rồi á??? tui còn muốn xem mấy đứa nhỏ mà, oa
Truyện hay lắm, cảm ơn chủ nhà đã edit truyện.
Truyện dễ thương quá. Cám ơn chủ nhà nhe ?
Tr vừa đáng iu ,lại dễ thương, ngọt ngào.. tuy có vài chỗ t o thc , nhg cũng ổn, cảm ơn chủ nhà!
cưng quá aaaaaaaaaaaaaaaaaa