2 Muốn xuyên trở về.
Ngay khi An Á Phi còn nằm trên giường nghỉ ngơi kiêm than thở cho vận mệnh của mình không tốt, trong thôn Phượng Sơn đã bắt đầu lan truyền chuyện hắn bị mất trí nhớ.
Thôn Phượng Sơn không lớn, bình thường nhóm thôn dân không làm gì cũng tìm đề tài nói chuyện. Cho nên chuyện đông gia, tây gia, liền trở thành trò giải trí của bọn họ khi không có việc gì làm.
An gia ở cuối thôn Phượng Sơn, phía sau có một mảnh rừng lớn, phía đông là một mảnh rừng trúc tươi tốt, mấy gian phòng rách nát này được dựng ở trong đó, nếu vứt bỏ vách tường bùn đất, nóc nhà cỏ tranh, thì hoàn cảnh xung quanh của An gia khá yên tĩnh.
Mùa tháng năm, tháng sáu, mỗi nhà cũng không có việc gì làm, vì thế, chuyện con lớn khôi ngô tuấn tú của An gia bị mất trí nhớ, liền trở thành chủ đề không thể thiếu của bọn họ.
Lí Á La đi mua đồ ăn trở về, sắc mặt không tốt lắm, không nói tiếng nào đi vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Nghe được thanh âm ngoài phòng, An Á Phi vội vàng rời giường rồi đi ra ngoài, “a cha.” Tuy rằng đã qua một ngày, nhưng đối với An Á Phi có tính cách sống vô tư mà nói đã không còn áp lức tâm lý, bắt đầu chấp nhận thân phận hiện tại của mình. Cho nên tiếng kêu a cha này, hắn gọi rất dễ dàng.
“Tiểu Phi, sao lại rời giường, mau vào phòng nằm đi, đầu còn chưa ổn đâu.” Vừa nhìn thấy con lớn nhà mình, Lí Á La cũng bỏ qua tâm trạng không tốt của mình.
An Á Phi không nói gì, hắn chỉ bị đụng đầu mà thôi, cũng không phải thân thể suy nhược, đã nằm hơn một ngày rồi, ngoài miệng lại nói: “A cha, con không sao, người xem thân thể của con rất tốt, đứng lên đi một chút đối với thân thể cũng tốt.” Kỳ thật là hắn bị buộc nằm trên giường nên rất chán.
“Vậy con lại đây ngồi đi.” sau khi lấy mộ cái ghế ra cho con lớn, Lí Á La nhìn nhìn, thấy sắc mặt hắn quả thật không tồi, lúc này mới trở lại rửa chén.
“A cha, vừa rồi sắc mặt người không tốt, làm sao vậy?” An Á Phi rất có hứng thú với bát quái, thật sự là ở nhà rất chán, chỉ nằm trên giường một ngày mà không được làm gì.
“Không có việc gì.” Nhớ tới những lời nghe được khi về nhà, sắc mặt Lí Á La lập tức trầm xuống.
An Á Phi vừa nghe thấy câu nói này, trong lòng liền oán thầm, đây chính là biểu hiện khi gặp phải chuyện gì không vui, việc gì mà không thể nói ra nhưng ngoài miệng lại quan tâm hỏi: “A cha, gặp phải chuyện gì sao?
Lí Á La hơi ngừng tay, thật sự tức giận với những lời mà người ta nói, nghe con lớn vừa hỏi như vậy, lập tức oán giận nói, “ không phải do người trong thôn khua môi múa mép, nói con bị cây đụng đần độn, nếu không sao đã ba ngày rồi còn không đi ra ngoài, còn nói chuyện con bị mất trí nhớ, cũng là do nhà chúng ta muốn che dấu con bị đụng đến ngu ngốc mà bịa ra.”
Còn có nhiều lời khó nghe hơn nữa, Lí Á La thật không muốn nói ra. Những người lắm mồn này, không phải là ghen tị con hắn định được một mối hôn nhân tốt hay sao.
Thì ra là như vậy, có gì đâu mà tức giận, chờ hắn đi ra ngoài thì những người đó sẽ không thể nói lung tung, trong lòng An Á Phi lơ đễnh, nhưng vẻ mặt thì ngoan ngoãn, “A cha, người nghe những lời này là được rồi, sau khi đầu con tốt lên con sẽ đi ra ngoài một chút, bọn họ đương nhiên sẽ không thể nói gì nữa.”
Lí Á La thở dài, “Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng ta nghe thấy cũng vẫn tức giận, con nói xem đều là người trong một thôn, sao có thể tùy tiện bịa đặt chuyện của người khác như vậy.”
An Á Phi nghĩ thầm: còn không phải mọi người ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm sao.
Vì thế ngày thứ ba, An Á Phi rốt cuộc có thể đi ra khỏi những gian nhà đơn xơ này, đi ra bên ngoài thôn nhìn xem.
tuy nhiên, khi đi đến đập lớn trong thôn, cả người hắn liền cứng đờ.
Này này này…. Thật sự là rất kinh khủng, thật là đáng sợ.
Đại thúc kia mang thai rất lớn, nhất định không phải như vậy, nhất định là hắn nghe lầm.
thế nhưng người bên cạnh hiền nhiên không rõ tâm trạng lừa gạt bản thân của An Á Phi, một vị đại thúc mang thai còn lải nhải nói: “Trình phu lang, đã được hơn chín tháng rồi phải không, ngày mấy thì sẽ sinh.”
Trình phu lang là phu lang của con lớn Trình đại phu, tên gọi Trương Hiển.
Trương Hiển nghe vậy, vẻ mặt hạnh phúc sờ sờ bụng mình, “Phụ thân nói, mấy ngày nữa đứa nhỏ sẽ đi ra.” Sau đó lại nói: “Ngươi cũng sắp rồi.”
Sau đó hai đại thúc mang thai ở chỗ này hạnh phúc nói chuyện.
Ra, ra, đi ra sao?
Vẻ mặt An Á Phi kinh hãi nhìn chằm chằm bụng Trương Hiển, cái gì muốn đi ra ? đi ra như thế nào? đây nhất định không phải sự thật, đầu hắn khẳng định còn chưa khỏi, đi về ngủ trước, đúng, ngủ một giấc thì tốt rồi.
An Á Phi run run đi về nhà, dọc theo đường đi những đại thúc nhìn thấy hắn không tốt lắm còn hỏi hắn đầu có sao không, xoay người đã bắt đầu nói đứa nhỏ kia nhất định là bị đụng đến ngu ngốc rồi, An đại còn nói con hắn chỉ bị mất trí nhớ mà thôi.
Về đến nhà, vẻ mặt An Á Phi rất hoảng hốt, nhìn rất thảm.
Nhất định đây không phải là sự thật, nam nhân làm sao có thể mang thai, điều này không khoa học.
Ngả đầu vào trên giường, An Á Phi dùng sức chui đầu vào trong chăn, mau cho ta trở về, ta không cần ở lại nơi đáng sợ như vậy, thần linh ơi nam nhân mang thai, thật là đáng sợ.
« Ca ca, ngươi làm sao vậy. » trong tay An Á Khả cầm một cái thùng gỗ nhỏ, bên trong có mấy con cua.
« Mau đi ra, ta muốn đi ngủ. » thanh âm rầu rĩ của An Á Phi từ trong chăn truyền ra, đi ngủ, là có thể trở về.
« Nhưng mà a cha nói ngươi làm cơm trưa. » Đem cái thùng gỗ nhỏ đặt trên mặt đất, An Á Khả bước vài bước đến bên giường, vươn tay nhỏ gãi gãi chân trần của ca ca nhà mình.
« Ha ha, ai cho người chạm vào chân của ta, mau tránh ra. » An Á Phi sợ nhất là ngứa, bị sờ như vậy, lập tức liền bật cười.
An Á Khả cảm thấy chơi rất vui, liền bắt đầu đem hai tay sờ sờ lên chân của đại ca nhà mình.
Vì thế An Á Phi bị sờ cười điên cuồng, cuối cùng chịu không nổi đành phải chui ra khỏi chăn, đầu tóc đều biến thành ổ gà. « Được rồi, được rồi, ta đi nấu cơm. » đứa nhỏ này thật sự một là không đáng yêu.
Nhà bếp thực đơn sơ, chỉ có rau xanh cùng mấy củ khoai tây, mấy cọng cải thìa, trên bàn có mấy cái bình, chỉ có muối, và một loại bột không biết là cái gì, đường trắng cũng chỉ có một chút, có lẽ không đủ một nửa, xì dấu và dấm chua cũng rất ít.
Thật sự là quá nghèo, ngay cả ớt cũng không có.
An Á Phi chỉ vào bếp lò, quay đầu nhìn An Á Khả đang mang theo thùng gỗ nhỏ đi vào, « Biết nhóm lửa không? »
An Á Khả gật đầu, rất ngoan ngoãn, « Biết. »
« Vậy ngươi tới nhóm lửa. » An Á Phi không cảm thấy chỉ huy một đứa nhỏ năm tuổi tới nhóm lửa là một chuyện xấu hổ, thật sự là rất rắc rối, hắn không biết dùng bếp.
An Á Khả buông thùng gỗ nhỏ, chạy tới trước bếp, thông thạo dùng hỏa chiết tử nhóm lửa.
Thấy tiểu tử kia quả thật biết nhóm lửa, An Á Phi yên tâm đi đến vại nước vo gạo, cắt khoai lang. Lu gạo ở trong nhà không còn nhiều lắm, giữa trưa hắn đành làm cháo khoai lang.
Đem gạo và khoai lang cho vào trong nối nấu lên, lại đi đến trước bàn dài cầm dao phay gọt khoai tây, cắt sợi. Rau xanh cũng rửa sạch để ở một bên.
Đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm ở thế giới này, đồ ăn tuy rằng rất ít, gia vị cũng thực đơn điệu, nhưng những cái này không là vấn đề gì lớn.
Những việc khác có thể hắn không làm tốt, nhưng những việc ở trong bếp thì hắn có năng lực.
« Ca ca, thơm quá. » An Á Khả mở to hai mắt, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm ba đĩa thức ăn ở trên bàn.
Không phải ca ca thơm quá, là đồ ăn thơm qua. An Á Phi rất không thỏa mãn, nói chuyện phải nói toàn bộ. « Muốn ăn ? »
An Á Khả gật đầu.
“Ngoan, đi gọi phụ thân cùng a cha trở về ăn cơm.” An Á Phi sờ sờ đầu tiểu tử kia, nheo mắt cười, nhìn giống như sói xám dụ dỗ tiểu hài tử.
“Được.” An Á Khả lập tức khởi động hai chân nhỏ bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Thật là một hài tử ngoan. hắn cười nhìn tiểu tử kia sốt ruột chạy ra ngoài, An Á Phi đi đến nhà chính bày bàn cơm.
Về chuyện buổi sáng, tuy rằng cảm thấy thực đáng sợ, nhưng An Á Phi không phải là không thông suốt. muốn trở về là không có khả năng, đối với những đại thúc mang thai, chỉ cần xem bụng đó thành bụng bia là được rồi.
thức dậy vào buổi chiều, An Á Phi lại muốn đi dạo một vòng.
Bà ngoại và ông ngoại hắn cũng ở nông thôn, hằng năm cứ nghỉ đông và nghỉ hè hắn lại theo cha mẹ trở về ở một khoảng thời gian, đối với chuyện ở nơi này, hắn không nói là hiểu tất cả, nhưng so với những đứa nhỏ lớn lên trong thành phố thì hiểu hơn nhiều lắm.
Đất của An gia cách phòng ở không xa, đi qua mấy bờ ruộng là tới.
Trên đường có không ít đại thúc chào hỏi An Á Phi, An Á Phi cũng cười đáp lại tất cả, vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm ngổn ngang.
Thực vật nơi này không ít, giống ngô, khoai lang, dáng vẻ cũng không khác lắm.
“A cha.” Nhìn thấy a cha bắt sâu trên đất, An Á Phi đứng ở bên bờ gọi.
“Tiểu Phi, sao con lại tới đây.” Lí Á La đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người.
“Ta đến xem.” Nhìn thấy động vật thân mềm trên lá cây, An Á Phi lập tức lùi người về sau, tóc gáy trên người lập tức dựng lên.
Thật sự là rất đáng sợ.
“Con nói xem, nhóc con này, sợ sâu còn chạy ra đây làm gì?” Lí Á La không ngạc nhiên, con lớn nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là rất sợ sâu.
“Ha ha.” An Á Phi cười cười, thì ra chủ nhân trước của thân thể này cũng sợ sâu, thật đúng là duyên phận. Không riêng gì tên cũng giống hắn, ngay cả ưu khuyết điểm cũng tương tự, giống như là bản sao của hắn ở thôn xóm miền núi này.
“Được rồi, đem rổ đồ ăn này mang về đi, ta lập tức trở về.” Lí Á La cười sờ sờ đầu của hắn.
“Được.” An Á Phi gật đầu, nhặt rổ rau trên mặt đất bước đi, không hề do dự gì cả.
nếu sâu kia bò tới chân hắn, thật sự rất đáng sợ.
lúc về đến nhà, phụ thân nhà mình đã từ rừng cây phía tây trở lại, đang xử lý con mồi bên cạnh cái giếng trong viện .
“Phụ thân, đây là gì?” máu tùm lum cũng không nhìn ra là con gì.
“Hồ ly.” An Mộc Hữu đem da hồ ly đã rửa tốt giơ lên, để cho An Á Phi nhìn rõ ràng.
“Thật là đẹp.” Da hồ ly màu đỏ, nhìn giống như một đốm lửa.
“Nếu như tiểu Phi thích, thì phụ thân sẽ không bán.” An Mộc Hữu vừa rửa sạch vết máu trên mặt đất vừa yêu thương nói.
“không thích.” An Á Phi lập tức lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo. Mau đem đi bán, trong nhà sắp chết đói rồi.
“Đứa nhỏ này.” An Mộc Hữu đứng dậy xoa xoa đầu của hắn, trong lòng hơi áy náy. Hai năm trước khô hạn, hai lão nhân trong nhà lại lần lượt qua đời, vốn có chút tiền tích góp liền phải lấy ra hết, “Hai năm này khiến tiểu Phi phải khổ, chờ năm nay thu hoạch, phụ thân kêu a cha làm cho ngươi mấy bộ đồ mới, tích góp một chút đồ cưới cho tiểu Phi.”
Gì? An Á Phi hoảng sợ trừng lớn mắt. Trong óc có hàng vạn con ngựa chạy qua như điên, trường hợp rất ngoạn mục.
Là một con sợ máu, sợ ma, sợ báo ứng, mị muốn hỏi nam chính của chúng ta một chút. Điều đầu tiên khi thấy một tấm da hồ ly còn máu không phải là thấy sợ hay thấy ác sao???
Nam chính là người hiện đại, vs trưởng thành r thấy chuyện này thì cx xử sự bt thôi. Chẳng lẽ giống mí cô nương la lên ác quá ác quá r vẫn dùng làm khăn choàng, áo choàng sao????