Vài sợ tóc đen lẫn vào bên trong, hắn vừa động, liền nhận thấy đôi tay ở trên vai tăng lực, ý đồ bảo hắn không cần ầm ĩ.
Mặt Sở Hoài Dẫn tối sầm, nhìn kỹ bên tai còn hơi hồng, nhưng bàn tay của Mạnh Chu còn đang để trên cổ hắn, chỉ cảm thấy nửa người đã tê rần, đối đầu với kẻ địch mạnh trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, thế nhưng đánh mất phòng bị và cảnh giác mà bản thân kiêu ngạo.
Mạnh Chu thấy đối phương không có ý định cùng mình diễn xiếc, biết nghe lời một mình đảm nhận hai vai, đè nặng giọng nói, giọng trầm thấp và tàn nhẫn liền xuất hiện.
“Đi— ra! Nhìn nữa thì để đôi mắt lại!”
Hoàn toàn là giọng nói của Vương Quân Dương, giọng điệu âm luật không khác chút nào.
“A— Vâng!” Người cầm đầu vội vàng lui về phía sau, quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của nhị công tử, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Nhóm hộ vệ không hẹn đều nhớ tới nhị công từ bình thường tàn bạo, không hẹn mà cùng sờ sờ cổ.
Vẫn còn.
Hai cánh tay của thiếu phu nhân vừa nhỏ vừa trắng…. Nhà ai có thể lấy được nương tử như vậy, nhất định mỗi ngày đều bái bồ tát, việc nặng gì cũng không cho làm.
“Không muốn sống nữa sao! Đi nơi khác lục soát! Suy nghĩ đừng nên đặt ở trên lưng quần, ánh mắt sáng một chút!”
Cả phòng yên tĩnh, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Mạnh Chu đẩy người trên người mình, đông cung cũng không biết diễn, động liên tục cũng không thèm động, thiếu chút nữa là bị lộ, có thể thấy được là…. Ai gả cho hắn khó mà nói được rốt cuộc là dẫm phải vận cứt chó hay là sống tệ trong tám kiếp…. Hắn vội vàng phanh lại suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Đứng lên.”
Hai thân thể dán chặt vào nhau nhanh chóng chia lìa, đồng thời cùng ngồi dậy, ở giữa cách một khoảng lớn.
Mạnh Chu rất là chuyên nghiệp đẩy giọng lên cao trào, hắn đã quen giả giọng, rất là thoải mái, hai tay chống mép giường, vừa hứng thú nghiêng đầu nhìn đối phương, vừa lòng phát hiện tai đối phương càng đỏ hơn.
Người bên ngoài còn chưa đi xa, hiện tại không thích hợp đi ra ngoài, lúc này Mạnh Chu mới rảnh đánh giá người trước mặt, lông mày thật dài, phong thần tuấn lãng, không giống nhưng những nhân sĩ sống sung sướng an nhàn ở kinh thành, người này một thân xơ xác tiêu điều sắc bén, ánh mắt đen sâu thẳm, sâu đến mức rất khó hiểu.
Mạnh Chu liếc mắt nhìn hắn một cái, liền không dám nhìn lại, ôi, ánh mắt thật đáng sợ.
Hai người trầm mặc, mục đích khác nhau, không thể nói với nhau được.
Một lát sau, Sở Hoài Dẫn nói: “Ta mang ngươi ra ngoài.”
Mạnh Chu cũng không thể hiện, bình thường hắn tự tin có thể nhảy ra ngoài, nhưng hiện giờ phủ Hữu Tướng giới nghiêm, chỉ dựa vào chính hắn đương nhiên là không ra được.
Sở Hoài Dận làm ra động tác muốn ôm.
Mạnh Chu tự giác nâng tay lên, ta rất nhẹ.
Sở Hoài Dẫn dừng lại, xoay người sang chỗ khác: “Ngươi đổi bộ quần áo khác trước đi.”
Mạnh Chu cúi đầu nhìn, hỉ phục bị hắn kéo lộn xộn lung tung, hắn khoát tay trang phục liền rơi xuống, giống như bị nữ quỷ cướp dâu. Hắn lấy một cái trường bào màu trắng ở trong ngăn tủ, dáng người của Vương Quân Dương và Mạnh Chu gần giống nhau, mặc ở trên người rất vừa vặn. Cùng là nhị công từ nhà Thừa Tướng, nhưng Mạnh Chu lần đầu tiên mặc một bộ quần áo tốt như vậy, ngay lập tức có chút bùi ngùi.
Phía sau truyền tới thanh âm quần áo rơi xuống, Sở Hoài Dẫn nhẹ nhàng chuyển ngón tay, rất kiên nhẫn chờ.
“Ta xong rồi.”
Đã ôm qua một lần, lần này Sở Hoài Dẫn rất thuận tay, ôm thắt lưng Mạnh Chu đi vào hoa viên như chỗ không người, trực tiếp đưa Mạnh Chu tới trên đường Trường An.
Thần kinh buộc chặt của Mạnh Chu đã được thả lỏng, lúc này mới nhớ tới, hôm nay mình đi không một chuyến, nếu không phải bất thình lình có người xuất hiện, hiện tại hắn đã tìm được A Quyên.
“Ngươi đi Vương gia, có mục đích gì?”
Khóe mắt Mạnh Chu hơi cong, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: “Trộm, người.”
Mặt Sở Hoài Dẫn trầm xuống, không biết sao Mạnh Chu lại cảm thấy trống rỗng, đem chuyện tìm A Quyên nói ra, dấu đi thân phận của mình, nói thành gặp chuyện bất bình.
“Việc này ngươi không cần quan tâm.”
Mặc kệ? Không nói rõ sao có thể mặc kệ được?
Mạnh Chu làm bộ phải đi về Vương gia, bị đối phương nắm gáy bất đắc dĩ nói: “Nhiều nhất là ngày mốt, Vương Quân Dương nhất định thả người, ta cảm đoan.”
Sở Hoài Dẫn cũng không biết mình cam đoan gì với tiểu tử kia, đêm nay hắn sao lại không thích hợp nhiều như vậy. Rõ ràng có thể trước khi hộ vệ Vương gia tiến vào chạy lấy người, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt lại lộ ra cầu xin của Mạnh Chu, bước chân hơi ngừng lại, lựa chọn phương pháp nguy hiểm hơn để lấy lòng.
Tự mình tùy tiện xông vào mang lại phiền toái cho tân nương giả mạo, ta đành phải lưu lại giải quyết hậu quả cho tốt.
Sở Hoài Dẫn tạm thời giải thích với mình như vậy.
Chỉ là khi nào thì hắn lại trở nên ….. lương thiện như vậy?
“Ngươi tên gì?” Sở Hoài Dẫn hỏi.
Ánh mắt Mạnh Chu vừa chuyển rất là thành thật nói: “Trương Chu.”
Sở Hoài Dẫn không có hoài nghi: “Ngươi về nhà đi.”
Trong lòng Mạnh Chu đánh giá một phen, quyết định tin tưởng một lần, hắn rất ít tin tưởng người nào.
Không đi được hai bước đã bị gọi lại.
“Người bái đường với Vương Quân Dương…. Là ngươi sao?”
Thật sự phải nhổ bữa cơm đêm ra sao? Hy sinh quá lớn. Trong lòng Mạnh Chu nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Ừ.”
Sở Hoài Dẫn vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhận được đáp án xong, không biết vì sao ngực lại cảm thấy không vui, muốn túm lấy Vương Quân Dương đánh một trận, còn sinh ra một cảm giác không khỏe “bị dùng xong rồi bỏ”.
….
Bản lĩnh của Mạnh Chu không nhỏ, trước khi làm việc còn lo lắng trước sau, cho dù kết quả như thế nào cũng đều phải đi ra ngoài. Xét cho cùng hắn cũng không phải Mạnh Chu chân chính.
Kiếp trước lớn lên ở cổ nhi viện, nhân duyên trùng hợp vào được giới giải trí, bề ngoài hắn xuất sắc, quen với diễn xuất, miệng lưỡi trơn tru, còn hiểu nhìn sắc mặt người khác, cả một chặng đường vấp ngã rồi lại đứng lên, tốn rất nhiều công sức cho tới khi trở thành nam thần trong làng giải trí.
Ngay khi Mạnh Chu cảm thấy mình nên nghỉ ngơi, cảm giác vừa tỉnh lại, lại thấy bản thân đang đập loạn trong nước. Trên bờ có một cô gái mười lăm mười sáu tuổi mặc váy màu vàng nhạt, khóe miệng mỉm cười mắt lạnh nhìn hắn, người xung quanh hận không thể cúi đầu sát xuống mặt đất, một đám im lặng không hề lên tiếng.
Từ nhỏ nguyên thân đã sợ nước nên không học bơi, chắc là đã đập nước trong một thời gian dài, khi Mạnh Chu tiếp quản thân thể này đã không còn chút sức lực nào, uống vài ngụm nước, đầu óc mơ màng không thể tự hỏi.
Cho dù là cao thủ bơi lội cũng không thể xoay chuyển được ý muốn của ông trời.
Nên đây không phải là gặp quỷ?
Mạnh Chu tưởng tượng như vậy, tứ chi dần dần dừng lại giãy giụa, nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ tìm cách đột phá, vội vàng muốn từ trong mơ tỉnh lại.
Cô gái mặc váy vàng nhìn thấy hắn không động, vừa lòng vỗ tay, nở một nụ cười ngây thơ, vung tay áo mang theo tôi tớ rời đi.
Một bóng đen từ trên cành cây vội vàng lao xuống, mũi chân đạp lên cục đá ở bên hồ, nắm lấy cánh tay của Mạnh Chu kéo hắn từ cửa đại điện Diêm Vương trở về.
Xác nhận Mạnh Chu không có vấn đề gì, bóng đen mới hô to một tiếng “có người rơi xuống nước”, nghe thấy thanh âm bà vú của Mạnh Chu vội vàng tới đây, liền nháy mắt biến mất, không hề để lại dấu vết gì.
Nếu không phải Mạnh Chu ho lợi hại, còn nhớ rõ bóng đen kia đã kéo hắn lên, thật là người làm chuyện tốt không để lại tên tuổi.
Mạnh Chu đi Vương gia, về nhà trễ, người cổ đại nghỉ ngơi sớm, theo lý thuyết lúc này đã sớm quay về các phòng. Thấy chính sảnh đèn đuốc còn sáng trưng, Mạnh Chu mới nhớ tới, ah, hôm nay là sinh nhật Mạnh phu nhân.
Mạnh Chu nhìn không chớp mắt, lập tức đi vào hành lang nhỏ bên cạnh, chào hỏi cũng không làm, nói trắng ra mọi người trong nhà này không có liên quan gì với hắn.
Một nắm đũa bay tới, Mạnh Chu đã sớm có phòng bị, lắc mình trốn thoát, đám đũa không bắn trúng người lại ào ào rơi xuống đất.
“Hạm nhi, dáng vẻ của một cô nương như vậy thì ra thể thống gì nữa!” Mạnh Phủ Thiện quát lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm lá trà giãn ra trong ly trà, hơi nước bốc lên, nhìn không ra cảm xúc.
“Cha, ngươi xem Mạnh Chu! Hôm nay là sinh nhật mẹ, muốn người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, đêm qua ta đã phái người thông báo riêng với hắn, nhưng hắn không chỉ có về trễ, còn làm như không thấy, quả nhiên là dã hài tử không có mẹ dạy dỗ, không hề có chút giáo dưỡng nào.” Giọng nói Mạnh Hòe Hạm khinh miệt, nhẹ nhàng nói ra mấy câu này, nàng biết phải nói cái gì mới có thể chọc giận vị nhị ca yếu đuối này.
Mạnh Chu nhìn lướt qua vị “muội muội” đã đẩy hắn xuống hồ, nhướng mày không động đậy gì. Trạch đấu thật sự là nhàm chán, nhưng Mạnh Hòe Hạm quá kiêu ngạo, coi mạng người như trò đùa…..
Mạnh Chu mỉm cười, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tính nết Mạnh Hòe Hạm ngoan độc, chẳng qua là có người dung túng xúi giục, chỉ so đo với một mình nàng là không đủ, hắn muốn một ngày nào đó nghiền nát Mạnh gia, đem những thứ mà bọn họ đã thiếu Mạnh Chu, đã thiếu Khương gia đòi trở về.
Khương gia là nhà ngoại của Mạnh Chu, mười mấy năm trước, là võ tướng thế gia tiếng tăm lẫy lừng, từ khi Đại Ngụy khai quốc nam nhi Khương gia toàn bộ đều chết trận sa trường, lập được vô số công lao.
Mạnh Chu không nhìn khiêu khích vụng về của Mạnh Hòe Hạm, tự mình quay về phòng. Mạnh Phủ Thiện ngồi trong chốc lát cũng đứng dậy đi thư phòng.
Trong đại sảnh, Mạnh Hòe Hạm cắn răng: “Mẹ, sau khi hắn rơi xuống nước hết bệnh xong, sao giống như là đã thay đổi thành người khác, mắng hắn như thế nào cũng không cãi lại, có phải là ngốc rồi hay không?”
Chu thị sửa sang lại tóc mai, không để ý lắm nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, hai mươi năm trước mẹ nén giận, không phải là vì để ngươi chịu uất ức giống như mẹ.”
“Mẹ, đã biết. Hừ, Khương Dao nếu ở dưới suối vàng mà biết được, con trai nàng yếu đuối như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Không biết có tức đến mức sống lại lấy chày gỗ đuổi hắn đi không?” Mạnh Hòe Hạm vừa cười vừa nói, Chu thị cũng bị nàng đùa cười, hai người còn nói một ít chuyện riêng tư mới quay về phòng.
Chỗ ở của Mạnh Chu là nơi thấp nhất trong Mạnh phủ.
Đến nơi này, bên đường ngay cả đèn lồng cũng tiết kiệm. Gã sai vặt đưa lên đèn lồng lúc sáng lúc tối, mở miệng nói: “Thiếu gia…..”
Vừa định nói dáng vẻ này bà vú nhìn thấy sẽ không vui đã bị Mạnh Chu giành nói: “Ta không sao, có thể chịu.”
Gã sai vặt hì hì cười gãi đầu, bà vú luôn khuyên thiếu gia nhịn một chút, tuy rằng hắn không đồng ý, nhưng lúc này thiếu gia cũng không có cách nào.
Gút mắt của tổ tiên quả sâu, nếu Mạnh Phủ Thiện không phải là người mưu mô, thì cái tên này rất thích hợp với hắn.
Từ nhỏ Mạnh Phủ Thiện đã mất cha mẹ, dáng vẻ lại phong độ, đã cưới con gái nhà họ Chu chuyên buôn bán làm vợ, vào kinh đi thi thì đạt được tam giáp ở thi Đình.
Khi yết bảng, Mạnh Phủ Thiện cùng những người còn lại đi dạo phố, khí chất hắn xuất sắc, ở trong đám người dáng vẻ thư sinh căng mà không kiêu, bị nữ nhi của Khương đại tướng quân liếc mắt một cái coi trọng.
Lúc ấy uy danh của Khương gia lan xa, chiến công hiển hách, không nói tới bản thân Khương Dao cũng rất xinh đẹp, cha nàng Khương Chiến Vũ chính trực tráng niên, trong những người trẻ tuổi, đệ đệ Khương Nghi rất nổi tiếng, mơ hồ có thể thấy được phong độ của một đại tướng, bao nhiều người muốn chen chúc tới làm thân thích. Khương Dao lại cố tình coi trọng một thư sinh từ bên ngoài tới này, so với con cháu kinh thành sạch sẽ hơn, so với huynh đệ quân doanh văn nhã hơn.
Khương Nghi nói hắn giả vờ, nhìn một cái liền biết là một tên ngụy quân tử, hai tỷ đệ cãi nhau một hồi, quan hệ suýt nữa tan vỡ. Khương Dao chấp nhất, Khương Chiến Vũ thương nữ nhi, liền phái người hỏi chuyện hôn sự của Mạnh Phủ Thiện.
Mạnh Phủ Thiện muốn ôm lấy cây to này, liền nói với người ngoài mình chưa có hôn phối. Khương Nghi ngầm phái người đi điều tra Mạnh lão gia, kết quả chưa ra, phương Bắc lại bùng nổ chiến sự. Tình thế trên chiến trường hay thay đổi, Khương Chiến Vũ nghĩ trước khi đi có thể tìm cho Khương Dao một người phó thác đáng tin cậy, cũng yên tâm một chút, vì thế Khương Mạnh dưới sự chủ trì của Thiên Nguyên Đế, nhanh chóng kết thành thân gia, sau đó cha con Khương gia liền viễn chinh.
Ba tháng sau, Khương Dao phát hiện có thai. Chu thị ở nhà phát hiện không đúng, liền ôm đứa con ba tuổi lên kinh tìm. Mạnh Phủ Thiện không thừa nhận, hai mẹ con khóc ngã ở bên ngoài Mạnh phủ. Lúc này Khương Dao rốt cục đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Mạnh Phủ Thiện, trong mắt nàng không chứa nổi một hạt cát, quyết tâm chờ cha trở về làm chủ cho hòa ly. Đồng thời cũng đau lòng cho Chu thị vô tội, không muốn để hai mẹ con lưu lạc bên ngoài, Khương Dao đón Chu thị vào cửa, dùng lễ đối đãi.
Ai ngời nửa năm sau, cha và em trai chết trận sa trường, không thể tìm thấy thi thể. Khi tin tức truyền tới kinh thành, Khương Dao đã mang thai hơn bảy tháng, ngày đó ở Quảng Ân Tự cầu phúc cho người nhà. Đau lòng quá độ, Khương Dao sinh non, bên người lại không có bà mụ, từ này về sau thân thể liền có bệnh cũ. Con gái duy nhất của đại tướng xinh đẹp ở kinh thành, có thể cưỡi ngựa có thể bắn tên, trở nên yếu đuối, lúc đầu cả ngày dùng nước mắt rửa mặt.
Cha con Khương gia vừa chết, Khương gia to như vậy liền sụp đổ. Thiên Nguyên Đế giúp đỡ con cháu Khương gia, đưa xuống một ân điển, tương lai Mạnh Chu lớn lên, không cần phải thi cử, có thể trực tiếp vào triều nhậm chức.
“Thế gian này, trẫm chỉ tiếc nuối và tin tưởng hậu nhân của Khương gia.” Đây là nguyên văn lời nói của Thiên Nguyên Đế, vì thế được tất cả triều đình nhất trí thừa nhận.
Sau đó, thái độ của Mạnh Phủ Thiện liền thay đổi. Ban đầu Chu thị còn ăn nói khép nép, biến sắc mặt cực nhanh, càng gần gũi với Mạnh Phủ Thiện hơn.
Khi Khương Dao còn ở cữ, Chu thị liền đuổi người tới tiểu viện hẻo lánh ẩm thấp nhất, mình thì vào ở chủ viện, làm chủ mẫu. Khi Mạnh Chu tròn một tuổi, liền lấy lý do lão gia làm quan thanh liêm không nên phô trương, từ chối làm yến hội. Khi Mạnh Chu hai tuổi, Chu thị thấy hắn thông minh đáng yêu, sợ hãi sẽ nổi bật hơn con của mình, liền đề nghị với Mạnh Phủ Thiện, thứ tự tới trước và sau, theo lý Khương Dao làm thiếp, Mạnh Chu là thứ xuất.
Khương Dao và Mạnh Phủ Thiện là do thánh thượng tứ hôn, giáng xuống làm thiếp là chuyện buồn cười cỡ nào!
Nhưng mà những yêu cầu vô lý này, triều đình cũng không quan tâm tới Khương gia, mà nhà mẹ đẻ Chu thị kinh doanh càng làm càng lớn, Mạnh Phủ Thiện nhất nhất đều cam chịu.
Khi Mạnh Chu mười bốn tuổi, Chu thị cắt xén càng ngày càng kiêu ngạo, thân thể Khương Dao càng ngày càng kém, mua không nổi thuốc tốt, rốt cuộc buông tay từ bỏ nhân gian.
Nghĩ tới đây, Mạnh Chu không thể không vì vận mệnh của Khương Dao mà thở dài, lâu ngày mới rõ trái tim người, nàng một lúc hồ đồ nhìn lầm hai người phải bồi thường bản thân mình khi còn sống.
Chu thị thành công khiến Khương Dao chết, liền không thèm để ý Mạnh Chu. Nhưng cuộc sống của Mạnh Chu cũng không có tốt lên, nghiệp lớn từ thế hệ của Chu thị đã được Mạnh Hòe Hạm tiếp nhận.
Nguyên thân cứ căn cứ vào nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cha thì cũng không quan tâm, cứ như vậy rất nhiều lần, hắn hoàn toàn có thể đánh thắng Mạnh Hòe Hạm thế nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Ngoại trừ thời điểm Mạnh Hòe Hạm công kích Khương Dao.
Ức hiếp một cái bao cát không nói lời nào đương nhiên không thú vị, sau khi Mạnh Hòe Hạm biết được mệnh môn của Mạnh Chu, ngày càng táo tợn hơn, lần nào cũng đúng. Tại một lần tranh chấp cuối cùng, lại đem ca ca không phòng bị đẩy vào trong hồ cho chết đuối.
Những điều ở bên trên một nửa là do bà vú nói cho hắn, một nửa là do Mạnh Chu từ quan sát và cử động của hai mẹ con Chu thị mà nhìn ra được.
Khi Mạnh Chu xuyên tới đây, không có một chút trí nhớ gì về thời đại này.
Chỉ có một hình ảnh, khi đêm khuya trong giấc mơ hình ảnh ấy luôn tái hiện lại rất nhiều lần. Đó là lúc khi Khương Dao hấp hối, bắt Mạnh Chu quỳ ở đầu giường thề “cuộc đời này không nạp thị thiếp, không vào nhà cao cửa rộng”.
Có lẽ cái chết của Khương Dao có tác động rất lớn với nguyên thân, cho nên hình ảnh này vẫn luôn trong trí nhớ.
Nửa câu đầu Mạnh Chu có thể hiểu được, đời này Khương Dao chịu đủ mọi nỗi khổ trong hậu viện, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hy vọng đứa con toàn tâm toàn ý đối đãi thê tử.
Chỉ là nửa câu sau thì sao? Không vào nhà cao cửa rộng? Như thế nào là “vào”, như thế nào là “cao”? Có quan hệ nhân quả gì sao?
Khương Dao chỉ nói như vậy, cảm xúc trong mắt quá sâu, Mạnh Chu lần đầu tiên mơ liền hỏi bà vú, bà vú ấp úng, nói phu nhân không cho nói, không có chuyện gì, thiếu gia, ngài không biết thì tốt hơn.
Mạnh Chu lựa chọn không đi tìm hiểu, nhân gian và địa phủ hai giới cộng lại, người yêu thương hắn nhất cũng chỉ có Khương Dao và bà vú, các nàng nếu đã nói như vậy, chắc chắn các nàng có nỗi khổ. Tính tình nguyên thân không giấu được chuyện gì, Khương Dao chắc là suy nghĩ từ phương diện này, tuy rằng Mạnh Chu rất muốn rống lên “cứ việc nói ta chịu được”.
Một bình luận cho “Chương2”