Liễu Tô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, cũng không có người gọi hắn, hắn mơ mơ màng màng rửa mặt xong liền tỉnh táo, hắn hình như không ở thái y viện, là ở trong điện Hàm Chương. Mình hẳn là nên cẩn trọng đi xem bệnh cho hoàng thượng, làm sao lại ngủ tới bây giờ.
thời điểm Tiểu Hải bưng đồ ăn sáng cho hắn, ánh mắt thể hiện một lời khó nói hết, Liễu Tô nghĩ Tiểu Hải có khả năng là chưa bao giờ gặp qua người không có quy củ như vậy.
Giả vờ bình tĩnh dùng xong điểm tâm cũng không biết có nên gọi là cơm trưa hay không, Liễu Tô thu dọn hòm thuốc của mình, nói: “Tiểu Hải, hiện tại ta đi bắt mạch cho hoàng thượng, có thích hợp hay không?”
Tiểu Hải cười gượng hai tiếng, có thích hợp hay không hắn cũng không biết.
“Liễu thái y, hay là để nô tài đến hỏi Hạ công công cho ngài?”
Liễu Tô nghĩ ngày đầu tiên đến muộn cũng tốt hơn là ngày đầu tiên bỏ việc, vì thế gật đầu nói: “Được, ta đi theo ngươi.”
Trong điện Hàm Chương Phó Trạm đang tức giận, ngày hôm qua vừa mới thuận khí, ăn cơm no, hôm nay lại không ăn sáng, nhắc tới thiên hạ thái bình, nước nhà hưng thịnh, khắp nơi đều hướng về triều đình, nhưng mà luôn luôn có người khiến cho người ta cảm thấy ghét bỏ.
Sáng sớm phía nam đưa tới tấu chương, nói có một tiểu quốc ở trên biển đến khiêu chiến, trấn thủ hải vực chính là trưởng tôn của Kiền quốc công, ban đầu tưởng rằng có năng lực, không nghĩ tới lại là một bọc mủ, không chỉ có thất bại, còn bị người ta bắt đi làm cho mất mặt xấu hổ! cho đến lúc này, nam đinh có chức vụ trong triều đình của nhà Kiền quốc công tất cả đều quỳ ở ngoài điện Hàm Chương.
Nhưng mà quỳ thì như thế nào, ngực Phó Trạm càng tức, tỏ vẻ Kiền quốc công muốn quỳ thì cứ quỳ, hắn cũng không nói nửa chữ.
Hạ Hòe An cũng tức giận không thèm quản, khom người đứng ở phía sau Phó Trạm, chờ hoàng thượng sai bảo.
Thấy hoàng thượng tức giận đen mặt, là gan của hắn cũng run rẩy, gần đây hoàng thượng bị bệnh, nếu như tức giận đến ngạt thở, một nhà Kiền quốc công chết muôn lần cũng không hết tội.
Trong đại điện im ắng, có thể nghe cả tiếng kim rơi, người hầu hạ ngay cả hô hấp cũng thở nhẹ, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân bịch bịch, Hạ Hòe An thính tai, lập tức nghe thấy, hắn vừa mới nhấc chân muốn đi ra dạy dỗ tiểu súc sinh nào không có mắt, kết quả người nọ đã đi vào.
Tiểu Hải vừa vào cửa liền phát hiện không khí trong điện không bình thường, nhưng đã đi vào, liền kiên trì quỳ gối trước ngự án của hoàng thượng.
Phó Trạm bên cạnh đã muốn bùng nổ, tiểu thái giám xông loạn vào đúng lúc là nơi trút giận, lửa giận ở trong mắt vừa muốn bùng nổ lại nhìn thấy người tới là Tiểu Hải liền nhịn xuống, giọng nói cứng ngắc hỏi han: “Chuyện gì?”
Tiểu Hải cố gắng rụt cổ hạ tầm mắt, đầu để trên mặt đất, “Hồi hoàng thượng, Liễu thái y đến bắt mạch cho hoàng thượng.”
Hạ Hòe An quả thực muốn lấy cây phất trần ra, phất cho tiểu tử vô liêm sỉ này mấy cái, đây là thời điểm gì, chẩn mạch cái gì, không thấy mặt mày hoàng thượng tức giận đen hết rồi sao? Liễu thái y này cũng thật là, ngủ đến khi mặt trời lên cao thì thôi đi, còn không có ánh mắt, thật không biết thái y viện chọn người như thế nào!
Ngay lúc Hạ Hòe An nghĩ hoàng thượng sẽ đánh Liễu Tô mấy gậy, chỉ thấy sắc mặt tái xanh của hoàng thượng dần dần chuyển biến, răng cắn chặt cũng thả lỏng, “Tuyên tiến vào.”
“Hả?” Hạ Hòe An còn chưa theo kịp suy nghĩ của hoàng thượng, kế tiếp không phải đánh cho mấy gậy hay sao, làm sao lại còn tuyên vào?
Không thấy Hạ Hòe An đi ra ngoài, mặt Phó Trạm bình tĩnh nhìn hắn, “Đứng ở trong này làm chi? Không có nghe lời trẫm nói hay sao? Đi ra mang Liễu thái y tiến vào.”
Hạ Hòe An hoảng sợ, vội vàng hoàn hồn, “Dạ dạ dạ, Nô tài đi ngay.”
Thời điểm Liễu Tô lưng đeo hòm thuốc tiến vào còn có chút chần chừ, hắn không phải cố ỷ ngủ tới bây giờ, trong khoảng thời gian này cách bản thể quá xa, ngủ không tốt lắm, ngày hôm qua vừa đặt đầu lên gối liền ngủ, lúc này tiến vào điện Hàm Chương, hắn liền tỉnh táo lại, nơi này là hoàng cung, hắn hiện giờ là người, không thể giống như trước kia.
Phó Trạm ngồi ở trên tháp dài, nhìn thấy Liễu Tô cách hắn một trượng, vóc người nho nhỏ, hai tay nắm dây lưng hòm thuốc, cúi đầu cũng không thỉnh an, cũng không tiến lên, Phó Trạm rất là tò mò, hắn tột cùng là đến từ nơi nào? Là người kia mà hắn tìm sao?
Lần này Hạ Hòe An không dám có lời bất kính gì đối với Liễu thái y, hắn nhìn ra, hoàng thượng đối với Liễu thái y, là đối đãi khác biệt.
Liễu Tô không tiến lên, Phó Trạm cũng không làm gì, “Lại đây đi.”
“Vâng.” Liễu Tô nghe vậy, tiến lên đem hòm thuốc đặt lên bàn, cầm gối chẩn mạch ra, “Hoàng thượng tốt lành, ta vội tới bắt mạch cho ngươi.”
Hạ Hòe An đối với Liễu thái y lớn mật với hoàng thượng là không còn lời nào để nói, chỉ có thể cúi đầu đứng ở bên vách tường, chờ khi nào hoàng thượng muốn đánh Liễu thái y, liền đi ra ngoài gọi người.
Phó Trạm ngoan ngoãn đưa tay đặt lên gối chẩn mạch, hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Liễu Tô buông lông mày, còn chăm chú bắt mạch, nghe vậy lông mi hơi hơi rung động một chút, nói: “Ngủ rất khá.”
“Vậy….. sau này ở lại điện Hàm Chương được không?” Phó Trạm nhìn sườn mặt có chút trẻ con của Liễu Tô, nửa đùa nửa thật hỏi.
Liễu Tô có chút không tập trung, trước kia chỉ biết không thể một tâm hai lòng, lúc này hắn đã là một lòng một dạ, lời nói của Phó Trạm đi vào lỗ tai, không có tiến vào đại não, miệng cũng đã vâng theo nội tâm nói ra, “Được!”
Hạ Hòe An ở góc tường bị nước miếng của mình làm sắc, ho khan một tiếng, quả nhiên thu được ánh mắt như dao nhỏ.
Liễu Tô cũng lập tức bừng tỉnh lại, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phó Trạm, ánh mắt trừng lớn, nửa ngày mới sau bùm một cái quỳ xuống, “hoàng thượng thứ tội!”
Đây là từ toàn năng mà Liễu Tô học được khi ở thái y viện, “hoàng thượng thứ tội”, “Nương nương thứ tội”, “Đại nhân thứ tội” từ từ, sư phó nói ở trong cung, những lời này lúc nào cũng phải ghi tạc ở trong lòng, khi làm sai chuyện phải nói.
Phó Trạm cũng bị hoảng sợ, vội vàng gọi hắn đứng lên, “Đứng lên, trẫm lại không có trách ngươi, chỉ là tùy ý hỏi thôi.”
Nếu đã muốn xin tha, Liễu Tô cũng không có tạ ơn, tiếp tục đứng lên bắt mạch cho Phó Trạm.
Bên trong im ắng, Phó Trạm tới gần Liễu Tô, có thể ngửi được mùi thơm ngát trên người Liễu Tô, không phải là mùi vị của hương liệu, là một mùi hương thật tự nhiên, nhàn nhạt thoang thoảng, làm cho tâm tình hắn cũng bình tĩnh hơn.
Liễu Tô xem bệnh không chuyên tâm, sau khi xem xong mày liền nhếch lên, “hoàng thượng, ngày hôm qua xem còn là ưu tư thành bệnh, hôm nay làm sao lại là nóng tính hừng hực? trong khoảng thời gian này thân thể ngài rất suy yếu, chịu không được tâm tình dao động lớn như vậy, hiện tại nên uống chút thuốc.”
Phó Trạm thu hồi tay, sửa sang lại ống tay áo của chính mình, “Ngươi cứ kê đơn đi, trẫm cam đoan sẽ tuân theo lời dặn của Liễu thái ý.”
“Vâng.” Liễu Tô cất gối chẩn mạch lại, từ trong hòm thuốc lấy ra một viên thuốc nho nhỏ đưa cho Phó Trạm, “Viên thuốc này có tác dụng bồi dưỡng khí huyết, điều trị thân thể rất tốt, hoàng thượng uống đi.”
Phó Trạm sửng sốt một chút, giơ tay nhận lấy viên thuốc nhưng không uống, cầm ở trong tay xem.
Lúc trước Hạ Hòe An đều làm lơ cho qua, dù sao hoàng thượng vui vẻ là được, không ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại không phải, Liễu Tô cho Phó Trạm một viên thuốc, ai biết rốt cuộc là như thế nào.
Hắn ba bước cũng thành hai bước tiến lên, nói: “hoàng thượng, nô tài đem dược đi thái y viện kiểm tra một chút.”
Liễu Tô cảm thấy có chút không hiểu, khó hiểu nhìn Hạ Hòe An, viên thuốc này của hắn không những là bổi dưỡng khí huyết, có bệnh uống có thể chữa bệnh, chết rồi uống vào có thể sống lại, người ngu đần không thể biết rõ, ít nhất là kì dược hiếm có ở trên thế gian, thái dám này thế nhưng cho là độc dược!
Hạ Hòe An quay đầu nhìn lại thấy Liễu Tô đang phồng má, biết trong lòng hắn không thoải mái, vì thế nhẫn nại giải thích, “Liễu thái y, lão nô nhiều chuyện, nhưng những gì hoàng thượng cho vào miệng đều phải kiểm tra cẩn thận, huống chi là thuốc này, mong Liễu thái y tha thứ.”
Liễu Tô biết trong cung nhiều quy củ, không tuân thủ quy củ đều phải tha ra ngoài chém đầu, vì thế mím môi gật đầu, lại cúi đầu thu dọn hòm thuốc của mình, nhưng hiển nhiên không vui vẻ lắm.
Phó Trạm yên lặng nhìn, cảm thấy bộ dạng Liễu Tô phồng má làm cho người ta muốn nhéo, cảm giác nhất định rất tốt.
Hạ Hòe An nâng tay muốn lấy đi viên thuốc ở trong tay Phó Trạm, không nghĩ cổ tay Phó Trạm vừa chuyển, đem thuốc trực tiếp cho vào miệng, nước cũng không uống, trực tiếp nuốt xuống.
Hương vị của thuốc này giống với hương vị trên người Liễu Tô, cũng không biết mùi ở trên người Liễu Tô có phải là mùi thuốc hay không.
Tay của Hạ Hòe An sững sờ tại chỗ, hoàng thượng sao lại trực tiếp uống? Lỡ như….
Phó Trạm uống thuốc, thấy Hạ Hòe An còn ngây ra tại chỗ, ghét bỏ phất tay, “Che ở nơi này làm gì? Đi rót cho Liễu thái y chén trà.”
Hạ Hòe An muốn nói cái gì, bị ánh mắt của Phó Trạm trừng liền thôi.
Ánh mắt của Liễu Tô vẫn ngắm Phó Trạm, thấy hắn không giống như Hạ Hòe An nghi ngờ mình, mà trực tiếp uống thuốc, tâm tình liền tốt lên.
Từ trong hòm thuốc lấy ra một cái bình sứ đưa cho Phó Trạm, “Bình này giống với thuốc vừa rồi, đưa cho hoàng thượng, thế nhưng bệnh nhỏ bình thường không nên dùng lãng phí, thuốc này rất linh nghiệm, cho dù còn một hơi cũng có thể kéo về.”
Phó Trạm một câu từ chối cũng không có trực tiếp nhận lấy, “Vậy trẫm đa tạ ngươi.”
Liễu Tô cười cong mắt, không cẩn thận làm lộ ra răng nanh. Hắn cười rất có sức hút, Phó Trạm cũng nở nụ cười theo.
Thời điểm Hạ Hòe An bưng trà trở về liền nghe bên ngoài có một trận cái nhau ầm ĩ, thời điểm đi vào sắc mặt Hạ Hòe An không tốt, “Hoàng thượng, Thư phi nương nương ở bên ngoài, muốn gặp ngài.” Hạ Hòe An nói xong liền nhìn thấy sắc mặt Phó Trạm thay đổi, Thư Phi này cũng không biết là bị bệnh gì, loại thời điểm này không ngoan ngoãn ở lại trong cung của mình, còn dám chạy đến, thật không biết Chân gia bọn họ hiện tại là tình trạng gì sao?
Quả nhiên, Phó Trạm tức giận vỗ bàn, Hạ Hòe An thật ra đã quen, không có phản ứng gì, Liễu Tô đứng ở một bên sợ tới mức run run, mờ mịt nhìn Phó Trạm.
Thấy ánh mắt sợ hãi của Liễu Tô, Phó Trạm cố gắng kìm nén lửa giận, nói: “Liễu Tô đi về trước, ngọ thiện kêu Tiểu Hải đi ngự thiện phòng lấy nhiều một chút.”
Lưng Liễu Tô đeo hòm thuốc của chính mình, “Vâng” một tiếng, lại không có dập đầu bước đi.
Hạ Hòe An thấy nhưng không thể trách, hạ mắt nhìn chằm chằm ly trà không ai uống. Liễu thái y này có chỗ nào đặc biệt, hoàng thượng thấy hắn sợ, liền kìm chế tính tình, nhiều năm như vậy đây mới là lần đầu, loại thời điểm này còn quan tâm vấn đề ngọ thiện, Liễu thái y ở nơi này của hoàng thượng là đặc biệt!
Liễu Tô đi ra ngoài, tính tình Phó Trạm cũng không cần kiềm chế, mặt bình tĩnh nói: “Kêu nàng lăn tới đây, trẫm thật muốn nghe xem nàng sẽ vì ca ca ngu xuẩn của nàng nói cái gì!”
Một bình luận cho “chương2”