Lão thái phi quả nhiên là không có việc gì, chờ Phó Triệt cùng Dung Hoa đến đã thay một thân thường phục, bình tĩnh ngồi trên tháp, quanh năm suốt tháng tức giận, làm cho khóe miệng của nàng có hai vết nhăn thật sâu.
Nàng vừa thấy Dung Hoa liền cảm thấy bẩn mắt, nhưng lại không thể phủ định, con nàng cùng nam hồ ly tinh này đứng cùng nhau, lại càng giống một đôi trời sinh.
Nghĩ tới đây, lão thái phi cảm thấy mình lại nhìn thấy tiên hoàng cùng Lương phi năm đó, đến ngay cả đứa con duy nhất của mình cũng cảm thấy chướng mắt.
Phó Triệt cũng không có dẫn Dung Hoa tới dập đầu, Dung Hoa khấu đầu với lão thái phi rất nhiều lần rồi, nếu Dung Hoa là người phàm, đã sớm chết trăm ngàn lần.
“Mẫu phi, hoàng huynh đã hạ chỉ, hoàng mệnh không thể trái, hơn nữa hoàng huynh còn đem hôn kì của chúng ta định cùng ngày với hắn, ngài cũng biết chuyện này không thể bàn bạc lại, hơn nữa, hiện giờ ta cũng đã có hai đứa con, mẫu phi còn bất mãn cái gì?”
Thái phi hừ lạnh một tiếng, “Đúng, hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, ta đương nhiên không thể nói gì, cũng khó cho ngươi vào sinh ra tử, rốt cục cũng lấy được danh phận đứng đắn cho tiểu hồ ly tinh này, thế nhưng ngươi đã muốn kết hôn với nam nhân, vậy để tôn tử của ta ở đây, ta tự mình chăm sóc, tránh cho học theo các ngươi, hơn nữa, ngươi lúc nào cũng không ở trong phủ, hắn cũng không phải phụ thân đứa nhỏ, lỡ như chăm sóc không chu đáo, lại khiến ta đau lòng.”
Sắc mặt Phó Triệt chuyển lạnh, lúc này hắn mới hiểu được, lão thái phi ra chiêu này không phải là tức giận vì hoàng đế tứ hôn, mà là sớm đã quyết định muốn cướp đứa nhỏ đi. Chuyện hắn có đứa nhỏ tuy rằng người ngoài không biết, nhưng người trong phủ đều biết, thời gian này lão thái phi yên tĩnh rất nhiều, hắn còn tưởng rằng đổi tính, không ngờ là đang chờ ra tay.
Tay Dung Hoa ôm Mộ Hoa siết chặt, lùi ra sau nửa bước, hắn tuy rằng là yêu tinh, lại được Liễu Tô cung cấp điều kiện tốt, đương nhiên hắn cũng tu luyện, đối phó với Liễu Tô thì không được, nhưng đối phó với lão thái thái trước mặt vẫn dư dả, ai dám cướp đứa nhỏ của hắn, hắn liền liều mạng.
Phó Triệt nhìn thoáng qua hai lão ma ma cường tráng ở bên người lão thái phi đang rục rịch, ánh mắt lạnh băng, “Đều lui ra, bổn vương có chuyện muốn nói với thái phi.”
Hai lão ma ma kia bị Phó Triệt nhìn một cái liền giật mình, vội vàng vâng dạ, rồi lui ra ngoài.
Tuy rằng các nàng là lão ma ma trong cung ra, hơi có tuổi tác, bình thường được mọi người tâng bốc, nhưng đối với Vương gia có kinh nghiệm chinh chiến sa trường vẫn sợ hãi từ trong xương.
“Thính Lan Vấn Lan, hai người các ngươi canh ở cửa, ai cũng không được đến gần.”
Thính Lan Vấn Lan đáp vâng, ra canh cửa.
Thính Lan và Vấn Lan đều có công phu, hai người đều xuất thân bần hàn, vào đội quân nữ của Đại Chiêu, đã lên chiến trường, sau đó lại được Phó Triệt thu vào trong Vương phủ, bảo vệ bên người Dung Hoa, cho nên thái giám cung nữ trong viện thái phi không dám đến gần các nàng.
Lão thái phi ngồi trong phòng mặt đã hoàn toàn đen, trước kia nàng ở trong cung cũng là một trong tứ phi, lại là đồng minh của hoàng hậu, căn bản không ai dám đối xử với nàng như vậy, sau khi ra cung con trai rất hiếu thuận, vẫn gió êm sóng lặng, cho tới khi Phó Triệt mang Dung Hoa về, nàng liền cảm thấy Phó Triệt cùng tiên hoàng ngày càng giống nhau.
Nàng hoảng hốt nhớ lại năm đó khi tiên hoàng đến cung của nàng, nhìn thấy Phó Triệt đang múa một cây thương, liền cười to nói: “Thật là giống trẫm.”
Nhiều năm qua đi như vậy, quả nhiên Phó Triệt càng ngày càng giống tiên đế, không những đứa con của hắn đều giống tiên đế, một đám đều si tình!
Phó Triệt nắm tay Dung Hoa ngồi xuống nói: “Yên tâm, đứa nhỏ vĩnh viễn đều ở cạnh ngươi, ai cũng không thể mang đi.”
Dung Hoa yên tâm hơn, vỗ vỗ chăn nhỏ của Mộ Hoa, trong lúc ngủ mơ đứa nhỏ nhúc nhích miệng, lại nghiêng mặt cọ cọ chặn nhỏ, tiếp tục ngủ.
“Mẫu Phi, đứa nhỏ là Dung Hoa sinh, cho dù như thế nào, cũng không thể rời khỏi hắn, mẫu phi nếu thích đứa nhỏ, ta nhớ rõ bên người mợ có một thứ tử không được cưng chiều, mẫu phi có thể đón đến bên người nuôi, cũng là một chuyện tốt.”
Lúc này mặt thái phi đã hoàn toàn thành màu xanh, “rầm” nàng vỗ bàn trợn mắt nhìn, “Ngươi nói cái gì, Ngươi điên rồi sao? Hắn là nam nhân thì thôi đi, ngươi có con trai, hoàng thượng hạ chỉ, ta mặc dù không đồng ý, cũng không làm được gì, chỉ mong ngươi có đời sau, ngươi thì hay rồi, bị người ta cắm sừng, còn nuôi con trai cho người khác! Thật là quá vô liêm sỉ!”
Lời của thái phi rất là khó nghe, Dung Hoa nhẹ nhàng khoát tay, đem lời bao lại trong phòng, những lời nói khó nghe hơn mình cũng đã nghe qua, không sao cả, thế nhưng những lời này của thái phi mà truyền ra ngoài chỉ làm hủy hoại thanh danh của Phó Triệt.
Phó Triệt lạnh giọng đánh gãy lời nàng, “Mẫu phi, ta tôn kính người, là bởi vì người sinh ta dưỡng ta, nhưng người không nên làm nhục Dung Hoa như thế, hai đứa con trai này là của ta cùng Dung Hoa, là Dung Hoa hoài thai sinh hạ, trên người chảy dòng máu của Phó gia, hôm nay ta cùng Dung Hoa tới đây, không phải vì muốn được ngươi đồng ý, chỉ là muốn nói rõ ràng với ngươi, thân thể mẫu hậu không tốt, sau này đừng thường xuyên ra cửa, ở trong này nghỉ ngơi đi.”
Lão thái phi tức run người, chỉ vào Phó Triệt nói không ra lời, nửa ngày mới nói: “Ngươi điên rồi! hắn là nam nhân làm sao có thể sinh con?”
Phó Triệt cũng không giấu lão thái phi, nói thẳng: “Dung Hoa là yêu, đương nhiên có thể sinh, mẫu phi, tự ngươi nghĩ lại, ngươi cho Dung Hoa uống nhiều độc dược như vậy? ngươi trách phạt hắn nhiều lần như vậy, nếu như hắn có ý xấu, người còn có thể bình an ngồi ở đây sao, hiện tại còn nhục mạ hắn như vậy!”
Câu nói kế tiếp không cần phải nói, Phó Triệt cung kính cúi đầu, dẫn Dung Hoa rời đi.
Hắn cũng muốn có một gia đình mỹ mãn, nhưng mẫu thân hắn không đồng ý, hai năm nay, nàng không có một ngày sống yên ổn, ngày ngày đều nghĩ cách làm sao giết chết Dung Hoa, nghĩ làm sao để đâm dao vào ngực hắn.
Năm nay nhất định không được yên bình, ngay tại đầu năm, khâm sai được phái đi Thục Trung điều tra án của Cao Kì bị giết, Trung Vương ở đất Thục dẫn binh tạo phản, giơ lên cờ hiệu thanh quân, trừ yêu tà, vừa thấy liền biết là hướng về phía Liễu Tô.
Quan viên bộ binh cùng họ hàng hoàng thất đều quỳ gối trong chủ điện của điện Hàm Chương, nhưng không chịu nổi sự cứng rắn của đất dưới đầu gối, những người này quỳ sắp được một canh giờ, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của hoàng thượng, trong lòng dần dần chìm xuống. Binh bộ thượng thư tới gần Phó Triệt, “Vương gia, chúng ta quỳ như vậy cũng không làm được gì, còn phải thỉnh hoàng thượng sớm định đoạt, nếu không vương gia đi mời hoàng thượng đi ra?”
Phó Triệt cười như không cười nhìn hắn, không nói lời nào đứng dậy đi vào bên trong, Hạ Hòe An cũng không ngăn cản hắn, binh bộ thượng thư lau mồ hôi, quả nhiên để cho Tĩnh Vương đi vào là sáng suốt.
Trong phòng Liễu Tô đang cầm một bảo kiếm vừa mới nhận được xem xét, Phó Trạm ở bên cạnh đọc sạch, bộ dạng thảnh thơi, hoàn toàn không giống là có người dẫn binh tạo phản.
“Hoàng huynh.”
Nghe thấy thanh âm Phó Triệt, Phó Trạm buông quyển sách trên tay, cưới nói: “Bọn họ đẩy ngươi vào?”
Phó Triệt bất đắc dĩ cười cười, “Vài năm nay trong triều ổn định, những người này cũng chưa bao giờ trải qua gió to sóng lớn, vừa thấy Phong Vương tạo phản, đương nhiên là sẽ hoảng sợ.”
“Trẫm cũng không phải không muốn xuất binh, chỉ là hiện giờ trời đông giá rét, dân chúng còn muốn ăn mừng năm mới, chiến tranh lại muốn nổ ra, như vậy không tốt lắm.”
“Hoàng huynh lo lắng là có đạo lý, nhưng kéo dài quá lâu, uy nghiêm của triều đình sẽ bị suy giảm, tuy rằng Trung Vương không đáng lo ngại, nhưng từ trước đến nay Thục Trung rất giàu có, một cơ hội tốt như thế, có thể nhổ cỏ tận gốc.”
“Hoàng thúc này của chúng ta, cả đời nằm mơ làm hoàng đế, cũng thật đáng thương.”
Huynh đệ hai người nói chuyện xong, lúc này mới đi ra ngoài, binh bộ thượng thư ra một thân mồ hôi, điện Hàm Chương này cũng quá ấm áp rồi!
Phó Trạm cũng không nói nhảm: “Trung Vương không tuân thủ lễ tiết quân thần, dẫn binh tạo phản, quả thật đại nghịch bất đạo, trẫm quyết định ngự giá thân chinh, bình định phản nghịch!”
Bộ binh cùng con cháu hoàng thất đang quỳ ở phía dưới đều nóng nảy, không phải chỉ là phản vương thôi sao, trong triều đâu có thiếu người, sao cần hoàng thượng ngự giá thân chinh!
“Hoàng thượng……”
Dục Thân Vương còn chưa nói, đã bị Phó Trạm cắt đứt, “Hoàng thúc không cần nhiều lời, trẫm muốn cho Trung Vương cùng những người cả ngày rục rịch thấy, trẫm rốt cuộc có thể làm người đứng đầu thiên hạ hay không.”
Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, năm nay, tất cả đại thần cũng không tốt, binh bộ thượng thư thiếu chút nữa là vuốt trọc râu của mình, nhưng hoàng đế đã quyết, ai khuyên cũng không được.
Nhưng Phó Trạm nghĩ thì rất tốt, sự thật thì không tốt đẹp như vậy, biết hắn phải ngự giá thân chinh Liễu Tô cũng muốn đi, Liễu Tô từ trước đến nay nói chuyện nhỏ nhẹ lúc này liền ầm ĩ muốn đi theo.
Phó Trạm cảm thấy đầu sắp nổ tung, nếu là trước kia thì còn tốt, nhưng hiện giờ Liễu Tô còn đang có mang, hắn lại sợ lạnh, trời đất lạnh giá làm sao mà đi theo đây?
Khuyên can mãi, miệng Phó Trạm sắp rách da mà Liễu Tô vẫn quyết tâm muốn đi theo, nói cái gì cũng không nghe.
Cuối cùng Phó Trạm bị quấn không có cách nào, đành phải mang theo.
Liễu Tô cảm thấy Phó Trạm hơi quá, hắn tuy rằng sợ lạnh, nhưng dù sao cũng là yêu, sao có thể vì gió tuyết này mà xảy ra chuyện gì?
Khuyên bảo không có kết quả, vào lúc tám giờ đầu tháng giêng Phó Trạm dẫn bốn mươi ngàn bính sĩ tới đất Thục.
Trận chiến tranh này vô cớ xuất binh, đánh một tháng, đế vương trẻ tuổi không chỉ bắt giữ Trung Vương, còn quét sạch đất Thục, hai tháng sau đại quân về triều, Tĩnh Vương tự mình dẫn theo các quan viên ra hai mươi dặm ngoài kinh thành nghênh đón thánh giá.
Trong điện Hàm Chương vẫn ấm áp như trước, thế nhưng đại điện ngày thường yên tĩnh, hôm nay lại hơi ầm ĩ.
Dung Hoa nghe nói Phó Triệt cùng Liễu Tô hôm nay trở về, liền mang theo hai tiểu quận vương tiến cung nhìn Liễu Tô, nghe nói Liễu Tô cũng mang thai, Dung Hoa nắm tay con trai cười cong mắt, lúc trước ai nói biến thành nguyên hình chờ mầm móng ra khỏi cơ thể thì sẽ đỡ khổ hơn?
Liễu Tô vào điện Hàm Chương nghe thấy tiếng hài tử khóc, Phó Trạm hơi sửng sốt, nghĩ thầm hắn không có con sao lại có tiếng khóc của trẻ con.
Phó Triệt nghe thanh âm, liền biết của cậu út nhà hắn, chỉ cần khóc một cái là trời long đất lở!
“Hoàng huynh, là Mộ Hoa khóc.”
Phó Trạm còn nghĩ Mộ Hoa là ai, lập tức nói: “Sao lại không đặt nhũ danh cho tiểu hài tử?”
Phó Triệt cong lông mi, “Có nhũ danh, đứa tên Thần Nhi, đứa tên Vãn Nhi.”
“…….” Phó Trạm hết chỗ nói, khả năng đặt tên của hai người cũng không phải sâu bình thường.
Một bình luận cho “chương19”