chương17

Liễu  Tô kêu nha hoàn mang chăn nhỏ đã chuẩn bị tốt đến đây, nha hoàn mang tới một cái, Liễu Tô cau mày, “Không đủ, phải hai cái?”

Vẻ mặt nha hoàn lập tức sáng lên, “ý của công tử là Vương phi nhà ta sinh hai tiểu vương gia?”

“Đúng vậy.”

Nha hoàn cao gầy lập tức chạy đi, một lát sau liền ôm tới một cái chăn nhỏ mới, trên trán đầy mồ hôi, “Công tử, tiểu vương gia đâu?”

Liễu Tô xòe hai tay, lộ ra hai hạt mầm bồ công anh.

“……” vẻ mặt của hai nha hoàn ý nói công tử là đang đùa với chúng tôi sao.

Liễu Tô cũng không nói gì, kêu nha hoàn đem chăn móng tới bên người Dung Hoa, tự mình cẩn thận đem hai cái mầm bỏ vào trên hai cái chăn, hai hạt mầm vừa tiếp xúc với chăn, lập tức biến thành hai tiểu oa nhi da dẻ hồng hồng, mở miệng ra khóc thiếu chút nữa là muốn bay luôn nóc nhà. Liễu Tô bị hoảng sợ, lùi ra sau, tựa vào một lồng ngực ấm áp.

Phó Trạm ôm Liễu Tô, nhìn hai búp bê hồng hồng đang khóc lớn, hắn chưa bao giờ thấy đứa nhỏ, có chút tò mò: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Lúc này Phó Triệt mới ngẩng đầu nói: “Thính Lan, gọi vú nuôi lại đây.”

Nha hoàn cao gầy vừa nghe, lập tức đi tìm vú nuôi.

Liễu Tô bắt mạch cho Dung Hoa, yên lòng, “Hắn không có việc gì, chẳng qua là hắn mệt nhọc, hai vật nhỏ trong bụng còn gây sức ép, ta tới vội vàng, cũng không có mang theo cái gì, khi trở về sẽ cho người mang vài thứ tới, điện hạ chăm sóc Dung Hoa thật tốt, ta cùng hoàng thượng về trước.”

Hiện giờ Phó Triệt xem như viên mãn, đáp lung tung hai tiếng, liền ôm Dung Hoa đút đồ ăn.

Khi về đến cung đã muốn lên đèn, trong điện Hàm Chương vẫn ấm áp như lúc đi, Phó Trạm thấy Liễu Tô lo lắng, nghĩ hắn hôm nay đỡ đẻ cho Dung Hoa mệt mỏi, liền cùng hắn dùng bữa tối, lần đần tiên đi nơi khác xử lý triều chính.

Trong một năm này triều đình có nhiều sự thay đổi, đầu tiên là chuyện nhà Thư phi, tiếp theo là xóa sạch Trình gia, hiện giờ từ chỗ Cao Kì phát hiện ra quan viên ở Thục Trung tham ô, ít  nhiều cũng khiến cho Phó Trạm cảm thấy mệt mỏi, người trong triều chân chính có thể dùng được không nhiều, sau khi hắn tự mình chấp chính mới phát hiện những vây cánh lúc trước dựa vào hắn lúc này cũng phản bội hắn, đâm đao vào lòng quân vương.

Phó Trạm học là thuật đế vương, từ trước đến nay lấy giang sơn làm trọng, nếu những người đó theo Phó Trạm như thiên lôi sai đâu đánh đó, coi giang sơn Phó gia làm trọng, Phó Trạm cũng sẽ hồi đáp bọn họ tương ứng, đương nhiên có thể cho phép bọn họ có tư tâm, thế nhưng khi bọn họ đã có tâm không tốt, muốn hại nước hại dân, đây không phải là thứ Phó Trạm hy vọng nhìn thấy.

Lúc gần tới trừ tịch, trong triều rốt cục cũng bình ổn lại,  hai đứa nhỏ nhà Phó Triệt cũng rất mập mạp, chiều nào Phó Triệt cũng vội vàng về nhà, cùng Dung Hoa ôm hai tiểu oa nhi không buông tay.

Phó Trạm hơi hâm mộ, thế  nhưng nghĩ tới  khi Dung Hoa sinh, cảm thấy không có con thì không có con, chỉ cần Liễu Tô khỏe mạnh, so với cái gì cũng tốt hơn.

Trình Như bận rộn đến không kịp thở, một ngày chỉ ngủ được ba canh giờ, nhìn thấy nàng gầy đi, Liễu Tô cảm thấy không đành lòng, tìm hai vị quý nhân an phận, cũng có thể giúp đỡ nàng một ít.

Sáng sớm ngày trừ tịch, Phó Trạm thức dậy, hôm nay hắn phải cùng các vương công đại thần đi cúng bái hoàng lăng, sau đó hồi cung bái lạy trời đất, chắc là bận rộn cả một buổi chiều.

Liễu Tô mơ màng thức dậy cho Phó Tạm một cái túi nhỏ, dặn dò hai câu nhớ ăn cơm liền ngủ lại. Phó Trạm bất đắc dĩ cười cười, hôn hai  má của hắn, chỉnh chỉnh y quan, liền rời đi.

Không biết hôm nay là ngày lành hay sao, ngày trừ tịch tuyết rơi càng nhiều hơn, trên đường Trường An dân chúng đã đứng đầy đường để xem ngự giá, vài người già thấy tuyết bay đầy trời, thở dài: “Tuyết rơi nhiều như vậy là điềm báo được mùa, năm sau chắc chắn mưa thuận gió hòa.”

Liễu Tô ngủ đến khi tự tỉnh mới dậy, Tiểu Hải hầu hạ hắn dùng cơm, vừa báo cáo tình huống, “Qúy phi nương nương đã chuẩn bị tiệc tối thật tốt, các nương nương trong cung đều tặng đồ tới, lúc này hoàng thượng cũng đã tới hoàng lăng, phải ở bên kia dùng ngọ thiện mới về được.”

Những chuyện khác Liễu Tô không quan tâm, trái lại là Phó Trạm, hắn nhìn qua cửa sổ lưu ly, tuyết ở bên ngoài đã rơi xuống thật dày, cũng không biết đường đến hoàng lăng có dễ đi không.

Tiểu Hải đem một mâm điểm tâm Liễu Tô thích ăn để vào trong tay hắn, nói tiếp: “Nghe nói lần tiệc tối này, thái hậu nương nương cũng sẽ đến.”

Liễu Tô bình tĩnh, thái hậu từ khi Trình gia bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà vẫn không thấy người, cho dù ai nhìn cũng biết đây là không còn mặt mũi nhìn hoàng thượng, chỉ là Phó Trạm đã sớm đối với mẫu thân trong lòng chỉ có nhà mẹ đẻ thất vọng từ lâu rồi, ngoại trừ mỗi đầu tháng và mười lăm đến chỗ thái hậu ngồi một chút, những lúc khác thì hoàn toàn không quan tâm, lần này thái hậu đột nhiên tham gia, chắc là muốn làm gì.

“Không cần để ý tới, tiệc rượu khi nào bắt đầu, hoàng thượng có kịp tham gia không? Chúng ta có cần ra cung đón hắn không?”

Tiểu Hải không nói gì nhìn hắn, “Công tử vẫn nên ở trong cung chờ hoàng thượng thì hơn, trời giá rét tuyết lại rơi nhiều, hoàng thượng lại sợ công tử bị lạnh.”

Liễu Tô cũng nghĩ như vậy, loan giá hoàng thượng hồi cung, đương nhiên là từ từ đi, hắn đi như vậy, có thể sẽ đắc tội với các vị đại thần.

Hắn có chút nhớ hai đứa nhỏ của Dung Hoa, nghe Phó Triệt nói hiện giờ hai đứa đều mập mạp, không giày vò mọi người, rất là đáng yêu. Thân thể Dung Hoa dưỡng rất tốt, hai đứa nhỏ cũng đã đặt tên, lớn thì kêu là Phó Mộ Dung, nhỏ thì kêu là Phó Mộ Hoa, thời điểm nghe đến cái tên Phó Trạm muốn đạp người, thế mà Phó Triệt còn thể hiện là ‘ta bây giờ rất thỏa mãn’.

Hai tiểu tử kia rất thích ở trong cây liễu mà Liễu Tô cho, nhưng mà khi khóc lên thì trên đầu sẽ bay ra bông bồ công anh làm cho người ta dở khóc dở cười.

Buổi chiều Phó Trạm trở về toàn thần là hơi nước, thay quần áo rồi tủy tiện ăn vài món lại mang Liễu Tô đến Xuân Hoa cung tham gia tiệc tối.

Hiện giờ hai người cung nhau đi đến cũng không có nhiều người kinh ngạc, chỉ có nhóm ngự sử đài vẫn rục rích như trước, bị người bên cạnh đè lại.

Thái hậu ngồi ngay ngắn ở bên trái long ỷ, phượng hoàng ngậm ngọc ở trên đầu dưới ánh nến chiếu rọi làm cho người ta lóa mắt. Mà bên miệng nàng lại có vài nếp nhăn, nhìn cũng không tốt lắm, khóe mắt mang âm độc, giống như ngay lập tức nàng có thể nhào tới uống máu của ngươi.

Phó Trạm liếc mắt nhìn thái hậu, “Mẫu hậu.”

Giọng thái hậu khàn khàn tròng mắt chuyển tới trên người Phó Trạm, trong miệng phát ra một tiếng thật mạnh “Ừ.”

Vào tiệc, đầu tiên là đủ loại quan lại tới đây chúc mừng, sau đó là ban thưởng cho quý nhân, Liễu Tô không hiểu lắm, Phó Trạm nói cái gì hắn liền làm theo cái đó. Khiến cho các phi tử nắm chặt khăn, trong lòng nhiều quan lại run rẩy, thái hậu lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Tô, đột nhiên nở nụ cười.

Nhắc tới năm đó thái hậu cũng là một tiểu mĩ nhân có danh, huống chi tuổi tác không lớn, vốn là xinh đẹp như hoa, lại biến mình thành một con ác quỷ.

Liễu Tô hạ mắt, không muốn cùng thái hậu xung đột, hiện giờ thái hậu chỉ là một con chim yến bị gãy cánh, cho dù làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả.

Tiệc rượu đều khiến cả chủ và khách vui vẻ, rất nhiều đại thần mang đứa nhỏ trong nhà theo để mở rộng kiến thức, Liễu Tô nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đều cảm thấy thực thích, tiểu cô nương tóc để chỏm, thiếu niên tính tình trẻ con, khiến cho trong lòng Liễu Tô có chút ngứa ngáy.

Con cháu Phó gia không đông, cũng không có nhiều con nít, huynh đệ của tiên đế có năm người, chỉ có hai công chúa, còn ở cách kinh thành rất xa.

Mà huynh đệ Phó Trạm thì không cần phải  nói, tiên để chỉ để lại bốn huynh đệ Phó Trạm, có một người một lòng hướng phật, còn một người thì suốt ngày lưu luyến nơi phong nguyệt, nhưng vì lưu luyến nhiều qua mà phá hư thân thể, đến nay dưới gối chỉ có một nữ nhi, nhóm hoàng thúc của Phó Trạm thì con nối dòng cũng không đông, nếu không sống được, thì dưới gối chỉ có nữ nhi, mấy năm nay trong hoàng thật không có tiếng trẻ con khóc, điều này làm cho các văn võ đại thần đều âu lo đến không ngủ được.

Tiệc rượu diễn ra một nửa, Phó Trạm cho ngừng ca múa nói: “Con nối dòng của hoàng thất ta không nhiều, mấy tháng trước phủ Tĩnh Vương mới có thêm một đôi lân nhi, trẫm rất thích, đặc biệt phong con cả của Tĩnh Vương Phó Mộ Dung là Nam Bình quận vương, con thứ Phó Mộ Hoa là Thường Bình quận vương.

Một câu này giống như là một gáo nước lạnh đổ vào nồi cháo, phía dưới lập tức nổ tung, thanh âm tạ ơn của Phó Triệt đều bị bỏ qua.

Tĩnh Vương vẫn chưa lấy vợ, cũng không nghe nói nạp thiếp dưỡng nô tì, sao lại có đứa nhỏ? Hơn nữa gần đây hoàng thượng rất che chở quận vương, thân phận mẫu gia của hai người con trai này khẳng định không thấp được.

Không đợi mọi người kinh ngạc xong, hoàng đế ngồi trên long ỷ lại quăng tới một quả bom, “Tĩnh Vương cùng Dung Hoa công tử lưỡng tình tương duyệt, trẫm làm chủ tứ hôn, năm sau chọn ngày lành tháng tốt thành hôn.”

Lần này, giống như là một quả pháo nổ, đại thần ở ngự sử đài không bị người kéo lại, một đám rầm rầm quỳ trên mặt đất, dập đầu bịch bịch, “Hoàng thượng suy nghĩ lại!”

Phó Trạm cầm tay Liễu Tô, trậm giọng nói: “Trẫm đã sớm suy nghĩ qua, chư vị ái khanh, có thể lật xem điển tịch, nam tử lập gia đình, đã sớm có tiền lệ, tạm thời không nói đến Vân Triều vũ đế, triều trước cưới nam thê cũng không phải hiếm, hơn nữa hai người lập gia đình, cũng không phải giết người đốt nhà, cũng giống như vợ chồng bình thường, trẫm không rõ chư vị ái khanh sao lại phản đối, ái khanh ở lâu trong triều đình như thế, không biết trên đời này đã vì thế tục mà ép chết bao nhiêu người. Chẳng qua là giúp người thoát khỏi bể khổ mà thôi, chư vị ái khanh lại tìm mọi cách cản trở như vậy, mà sau lưng lại chạy tới quán Ngu Phong, quăng vào bao nhiêu bạc trong lòng mình biết rõ ràng, sau lưng thê tử nuôi nam sủng, nạp nam thiếp, đã không còn lạ gì, vậy mà trẫm tứ hôn cho Tĩnh Vương, lại cho là ảnh hưởng tới xã tắc?”

Những người phía dưới từ từ không dám lên tiếng, Phó Trạm cười lạnh, hắn muốn lập nam hậu, lại tứ hôn cho Dung Hoa cùng Phó Triệt, những người hơi có đầu óc đều nghĩ là muốn nâng thân phận nam thê nam thiếp, hiện tại có ít người còn nuôi luyến đồng, nuôi nam thiếp, sau này có lẽ là không thể làm vậy, hơn nữa bọn họ đã quen với quy luật như vậy, sao có thể dễ dàng nhả ra.

Khi tiệc rượu trừ tịch dần trở nên tẻ nhạt, thái hậu vẫn nghiêm mặt đột nhiên cười lạnh, “hoàng thượng tính toán thật hay.”

Phó Trạm nghe vậy vẻ mặt liền sửng sốt, cũng không nhìn thái hậu, hỏi: “Lời ấy của thái hậu là ý gì?”

“Trước là loại bỏ Trình gia, tịch thu nhà Kiền quốc công, hiện giờ động đến Thục Trung, hoàng thượng lại muốn lập nam hậu, ai gia thật sự nên ủng hộ hoàng thượng, vì nam nhân này, hoàng thượng thật sự là dùng trăm phương ngàn kế, rất là thận trọng. Hiện giờ tứ hôn cho Tĩnh Vương trước, đi một nước này, ai gia cảm thấy, ai cũng không tính toán giỏi bằng hoàng thượng!”

Một bình luận cho “chương17”

Leave a Reply