chương16

Đầu hình bộ thượng thư không dám ngẩng lên, chậc, sau này ai dám nói với hắn không nên để hoàng thượng thú nam hoàng hậu, đánh chết hắn cũng không dám nói.

Cuối cùng chuyện này giao cho binh bộ thượng thư làm, chuyện này khá tệ, nhổ một cây củ cải lại kéo theo một đống bùn, chỉ một Cao Kì, liên lụy đến cả một đám quan viên ở Thục Trung tham ô, kết bè kết cánh, mua quan bán tước, hoàng đế chắc là rất tức giận, kết quả ngày tiếp theo lâm triều, hoàng đế thần thanh khí sảng, mặt mày tươi phơi phới, tươi cười không ngừng, binh bộ thượng thư nghĩ hoàng thượng bị điên rồi.

Phó Trạm sao có thể không vui vẻ? chén canh tối hôm qua chính là tín hiệu, hắn chỉ biết Liễu Tô sẽ có động tác lớn, không nghĩ tới sẽ có niềm vui lớn như vậy. Bọn họ đã đắp chăn bông nói chuyện trong sáng hơn nửa năm, tối hôm qua rốt cục hoàn thành bước cuối cùng, là do Liễu Tô chủ động!

Nghĩ tới khóe mắt Liễu Tô đỏ lên, hắn liền cảm thấy như đi trên mây, kết thúc buổi lâm triều trong không khí quỷ dị, Phó Trạm ghét bỏ vì ngự liễn đi quá chậm, vận khinh công nhảy một cái đã không thấy thân ảnh.

Thái giám ở phía sau nâng kiệu trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng hoàng thượng biến mất, bị rót một bụng gió lạnh, nâng cổ kiệu chạy hận không thể sinh ra tám cái chân.

Phó Trạm vào điện Hàm Chương liền cởi áo bông, đứng ở trước lồng huân để cho người mình ấm lại, lúc này mới thay thường phục nhẹ nhàng đi vào trong.

Trên long sàng có một cái túi nhỏ phình ra, một đầu tóc đen của Liễu Tô xõa ra trên gối, khuôn mặt ngủ nhỏ nhắn hồng hào, môi hơi sưng đỏ, Phó Trạm không nhịn được, lại gần hôn lên.

Liễu Tô hơi híp mắt, mò tới tay hắn, “Muốn ngủ thêm một chút không?” giọng nói của hắn có chút mất tiếng, thanh âm lại nhỏ, Phó Trạm nghe có chút hoảng hốt, không biết làm sao liền xốc chăn lên nằm vào.

Haiz! Từ nay về sau quân vương sẽ không nghĩ tới triều đình nữa!

Gần tới buổi trưa cung nữ báo lại, nói là quý phi đến.

Lúc này Liễu Tô cũng tỉnh ngủ, yêu tộc bọn họ không giống người, không vì một đêm vợ chồng mà mất nửa cái mạng, hẳn chỉ là mệt mỏi mà thôi.

Rửa mặt xong là lúc dùng cơm trưa, Liễu Tô liền dặn dò người đến mời Trình Như ăn chung, ba người cùng nhau ăn.

Trình Như hơi sợ hãi, tuy rằng trên danh nghĩa nàng là phi tử của Phó Trạm, nhưng chưa bao giờ được sủng ái, mà Liễu Tô lại là miếng thịt ở đầu quả tim của Phó Trạm, mấy người bon họ cùng nhau ngồi ăn cơm, cảnh tượng có chút quỷ dị.

Thật ra Phó Trạm cũng thấy không có gì, từ khi Trình Như tiến cung hắn cũng chưa từng thấy qua, càng không chạm qua, hoàn toàn như người xa lạ, cùng nhau ăn một bữa cơm không sao cả, nếu phi tử khác tới, hắn chắc chắn sẽ có phản ứng khác.

Liễu Tô rất đói bụng, nên tập trung tinh thần vào ăn uống, cũng không biết trong lòng người bên cạnh nghĩ cái gì, chờ ăn uống no đủ, Liễu Tô mới nhớ tới chuyện chính: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”

Trình Như vội vàng đưa một quyển sách cho hắn, “Không lâu nữa là đến trừ tịch, chuyện yến tiệc trừ tịch năm nay hoàng thượng giao cho nô tì, nô tì cùng lễ bộ đã nghĩ ra một điều lệ, không biết có nên làm hay không, nên mang đến đây cho Liễu công tử xem.

Liễu Tô ở trong cung rất nhiều năm, cũng hiểu một ít, liền giữ lại điều lệ này, chờ mình xem qua rồi nói sau.

Trình Nhe thở nhẹ ra một hơi, hiện giờ nàng là quý phi, chẳng thà nói rằng nàng là nữ quản gia trong cung điện này, còn phải chờ chủ nhân xem qua, Liễu Tô nhận cái này, giúp nàng tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Từ điện Hàm Chương đi ra, Trình Như được chào đón bởi những bông tuyết bay thẳng vào mặt, ấm áp ở trong phòng nhanh chóng bay sạch sẽ, cung nữ bên người vội vàng kéo mũ giúp nàng, nói: “Nương nương, chúng ta mau trở về thôi.”

Trình Như đứng ở trước bậc cầu thang điện Hàm Chương, liếc mắt nhìn bốn phía, trong cung một màu trắng xóa, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy đội ngũ vệ binh tuần tra ở cửa cung, chưa bao lâu, hắn đã tìm thấy người trong lòng hắn ở nơi đó, hắn từng đồng ý lấy nàng làm vợ, nhưng sau đó, nàng bị bắt vào cung, hắn cũng cưới người bên ngoài, nghe nói hắn đã làm phụ thân của hai đứa con trai, thật tốt!

Cho nên nàng hận người Trình gia, Trình gia bị chu di cửu tộc nàng vui mừng cả buổi tối cũng không ngủ được, ép chết mẫu thân của nàng, hại chết đệ đệ của nàng, bắt buộc mình tiến cung, thấy thế lực của bản thân yếu, nên đưa Trình Ấu Lan tiến cung, từng chuyện Trình gia đã làm đều khiến người ta ghê tởm.

Từng bước đi xuống bậc thang, từng bước đi về cung của mình, đi ngang qua Thiên Thủy các, trùng hợp đụng phải Lâm tần, Uyển Tần ở trong Nghi Tần cung, hai nữ nhân này đều sắc sảo, cùng tiến cung với Trình Như, lúc trước còn được sủng ái một khoảng thời gian, hiện giờ nhìn thấy Trình Như, đầu tiên là hành lễ, sau đó hỏi Trình như đi đâu.

Trình Như nói: “Hoàng thượng giao cho ta làm yến tiệc đêm trừ tịch, ta sợ có sơ sót, liền đến điện Hàm Chương hỏi Liễu công tử.”

Nàng cũng không phải là người kiêu ngạo, nhất là Uyển tần lúc trước khi mình không kịp ăn cơm còn giúp đỡ mình, cho nên cũng không bày ra cái giá quý phi, giống như trước đây ra ngoài đụng phải những tiểu thư hầu môn, trả lời không thân thiết nhưng cũng không sơ sài.

Tiếc là các nàng cũng không nghĩ như vậy, người ngoài thấy nàng một bước lên trời đã mê tít mắt, Uyển tần mở miệng trước, “hiện giờ tỷ tỷ một người quản lý một phương, không cần ăn nói khép nép đến hỏi Liễu công tử? chuyện bên trong đều do tỷ làm chủ, hoàng thượng tin tưởng tỷ như vậy, sau này hoàng thượng còn muốn dựa vào tỷ, tương lai ai thắng ai thua còn chưa biết, ngươi nói có phải không Lâm tỷ tỷ.”

Phân vị của Lâm tần thực ra không bằng Uyển tần, Uyển tần có một phong hào, nàng cũng không có, chẳng qua xưng hô như vậy là do thói quen mà thôi, nghe Uyển tần nói như vậy, lập tức thông minh lên, vội vàng đáp lời: “Đúng vậy, theo ta thấy, trong mấy tỷ muội chúng ta chỉ có tỷ tỷ là một bước lên trời, vẫn là tỷ tỷ có được tâm của hoàng thượng, nếu không sao Lan tỷ tỷ lại bị treo cổ, mà tỷ tỷ vẫn ngồi vững ngôi vị quý phi?” nói xong còn cười châm biếm.

Trình Như cũng cười, nhưng nàng cười hơi lạnh, “Nhị vị muội muội đừng nói mê sảng, hiện giờ bản cung có thể ngồi vững ở ngôi vị quý phi, tất cả đều dựa vào các muội muội, nếu lúc trước chư vị muội muội nắm chắc được sủng ái của hoàng thượng, hiện giờ ngồi ở vị trí quý phi này, sợ là Uyển muội muội.”

Uyển tần bị nàng nói mà mặt vừa xanh vừa trắng, Trình Như lại lập tức lạnh mặt, “Hơn nữa, Lâm Thư, Hứa Tĩnh Vân ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, dám nghị luận chuyện hoàng tự, dám nghị luận chuyện quốc sự!”

Lâm Thư, Hứa Tĩnh Vân sau khi bị gió lạnh thổi qua, đầu óc đục ngầu rốt cục thanh tỉnh, sắc mặt trắng bệch muốn giải thích, Trình Như lại lạnh lùng nói: “Uyển Tần Lâm Tần khinh thường bề trên, nghị luận chuyện hoàng tự, biếm thành mỹ nhân, phạt bổng ba tháng, chuyển đến thiên điện Trữ cung.”

Không để ý hai người còn đang cứng ngắc, Trình Như triệu kiệu đến, thảnh thơi ngồi lên rời đi.

Trong điện Hàm Chương, Liễu Tô cắn bánh xốp mới trình lên cười nói: “Trình Như phạt Uyển tần cùng Lâm tần.”

Phó Trạm ở bên cạnh xem tấu chương, nghiêng lỗ tai nghe xong, phát hiện mình cũng có thể nghe chim sẻ ở bên ngoài nói chuyện, không rõ liền hỏi: “Ta sao cũng có thể nghe được?”

“Hả……” Liễu Tô đang nhai đồ ăn liền dừng lại, tròng mắt xoay tròn, trên gương mặt hiện lên màu hồng nhạt, ấp úng nói: “Có lẽ là…… là bởi vì chúng ta đã làm cái kia.”

Phó Trạm nhìn thấy buồn cười, đang định đùa hắn vài câu, lại thấy Hạ Hòe An hoảng hốt chạy vào, mũ cũng bị lệch, Phó Trạm nhướng mày, Hạ Hòe An từ trước đến nay rất để ý quy củ, hoảng đến như vậy khẳng định đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Hạ Hòe An quên luôn hành lễ, “Hoàng thượng, Liễu công tử, Tĩnh Vương phủ cho người đến nói, chủ tử của quý phủ cảm thấy trong người không khỏe, muốn mời Liễu công tử ra cung một chuyến.”

Hạ Hòe An chắc là sợ người ngoài biết được thân phận của Liễu Tô cùng Dung Hoa, nói hơi mờ mịt, nhưng tất cả mọi người đều hiểu. Hiện giờ Dung Hoa đang có thai, lúc này người lại không tốt, đương nhiên là đứa nhỏ có vấn đề.

Liễu Tô cũng không kịp thay quần áo, nhấc chân muốn đi, bị Phó Trạm kéo lại, mặc áo choàng mang mũ vào, Phó Trạm vừa muốn cho người chuẩn bị kiệu, Liễu Tô nâng tay gọi tới một con chim sẻ, tiểu tử kia sôi nổi bay tới đây, mặt Liễu Tô bình tĩnh hỏi: “Biết Tĩnh Vương phủ không?”

Chim sẻ nhỏ chiêm chiếp hai tiếng, đương nhiên là biết, một khi đã vậy, Liễu Tô kéo Phó Trạm, niệm bí quyết một chút, liền biến mất ở trước mặt Hạ Hòe An, Hạ Hòe An suýt nữa thì nghẹt thở, trợn mắt nhìn chim sẻ nhỏ cõng hoàng thượng cùng hoàng hậu tương lai to như hạt gạo bay đi.

Trong Tĩnh Vương phủ tất cả người ở trong viện Phó Triệt đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại hai nha hoàn biết thân phận Dung Hoa, vào mùa đông mà tiểu cô nương chỉ mặc một cái áo khoác, tay áo còn sắn lên cao, vội vàng đi ra đi vào.

Phó Triệt không có cách nào, chỉ có thể ôm Dung Hoa lau nước mắt, biết sinh đứa nhỏ khổ như vậy, cho dù Dung Hoa cầu hắn như thế nào hắn cũng không đồng ý.

Liễu Tô cùng Phó Trạm xuất hiện ở sân, hai nha hoàn chỉ hơi sửng sốt, lại vội vàng đi, thậm chí còn quên hành lễ.

Phó Trạm cũng không để ý tới những cái này, vội vàng đi tới nơi có mùi máu tươi nặng nhất, hắn đứng ở cửa không đi vào, nhưng nói như thế nào Dung Hoa cũng là “đệ tức phụ” của hắn, “đệ tức phụ” sinh con, hắn đi thẳng vào không tốt lắm.

Liễu Tô đi vào liền cởi áo choàng trên người, thấy bộ dạng Dung Hoa cắn môi, bước nhanh tới chạm vào mi tâm của hắn, Dung Hoa lập tức mê man, Phó Triệt thấy đầu Dung Hoa lệch đi, sợ tới mức nhảy dựng lên, môi run rẩy hỏi: “Hoàng tẩu…….. Dung Hoa làm sao vậy?

“Không sao, hắn rất đau, cứ như vậy hắn sẽ không chịu nổi, ta giúp hắn, điện hạ ngươi buông Dung Hoa ra, để cho hắn nằm xuống.

Phó Triệt giống như tìm được người tin cậy, Liễu Tô nói gì hắn liền làm theo.

Dung Hoa mắc áo lót trắng, vạt áo bị thấm ướt lẫn cả máu, Liễu Tô lập tức dời mắt, không dám nhìn, từ trong túi tùy thân lấy ra một miếng nhân sâm đút vào trong miệng Dung Hoa, lại nhìn cái bụng nhúc nhích của Dung Hoa, bỉu môi, “Tiểu tử ngươi thực không ngoan, cứ như vậy mà đi ra không được sao, còn gây sức ép cho Dung Hoa nữa.”

Nói xong tay phải Liễu Tô đặt trên bụng Dung Hoa, Phó Trạm tận mắt nhìn thấy từ trong cổ tay áo của Liễu Tô có một cành liễu mềm mại che ở trên bụng Dung Hoa, chỉ chốc lát sau bụng Dung Hoa liền nhỏ xuống.

Liễu Tô thu hồi tay, trong lòng bàn tay nắm hai mầm bồ công anh, Phó Triệt cũng lấy lại tinh thần, “Đây……”

Liễu Tô nghiêng đầu, “Đứa nhỏ.”

“……” Phó Triệt lập tức ngừng thở, sợ mình không cẩn thận sẽ thổi bay mất con. “Hoàng tẩu, đây…… có cần trồng vào trong đất không? Vậy thì đất như thế nào là tốt nhất?”

Liễu Tô không biết nói gì nhìn hắn, “Điện hạ, ngươi nghĩ cái gì vậy, Dung Hoa chỉ khó sinh, ta giúp hắn xong rồi, không có nghiêm trọng như vậy?” Còn muốn trồng vào trong đất nữa!

Biết đứa nhỏ không cần phải trồng vào trong đất, Phó Triệt lập tức mặc kệ, nhào qua ôm Dung Hoa.

3 Trả lời “chương16

Leave a Reply