chương15

Phó Trạm ngồi bên trên nhìn các đại thần run rẩy, mới từ từ nói: “Tĩnh Vương.”

Phó Triệt đứng dậy nói: “Có thần đệ.”

“Truyền ý chỉ của trẫm, Mộc Ân hầu Trình Thế Vinh bị ma quỷ ám ảnh, chứa chấp yêu quái, mưu toan soán vị, tội ác tày trời, lệnh ngươi tịch thu toàn bộ gia sản, tru di cửu tộc!”

“Thần đệ lĩnh chỉ.” Phó Triệt lĩnh chỉ, trực tiếp dẫn một ngàn vũ lâm vệ, nhanh chóng chạy tới Mộc Ân hầu phủ.

Trời còn chưa sáng, trước cửa cung điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, bụi đất bay trong gió, trên đường Vĩnh Xương đã đấy những quán hàng rong vào sáng sớm, một người bán hàng rong vừa mới nổi bếp, chiên được mẻ đầu tiên, một trận vó ngựa vang lên, dừng lại ở trước mặt hắn, người bán hàng rong hoảng sợ, vội vàng muốn quỳ xuống cúi đầu tha thứ, quân gia kia lại ném mấy đồng tiền xuống, “Cho ta hai cái bánh chiên.”

Tay người bán hàng rong rất nhanh lấy hai cái bánh chiên rồi gói lại cẩn thận cho quân gia, nói câu đi thong thả, võ ngựa lại tạo ra một đống bụi mù, khi ngẩng đầu lần nữa, quân gia đã cưỡi ngựa đi xa.

Trong cùng một ngày, các quan viên ở trong kinh thành đều lo lắng ở trong phòng, Tĩnh Vương Phó Triệt dắt một ngàn Vũ Lâm Vệ, đem chín tộc Trình gia vào tù, những môn sinh đều bị tra xét, trong lúc đó mọi người đều cảm thấy bất an.

Bên ngoài gió tanh mưa máu như thế nào, trong điện Hàm Chương vẫn ấm áp như xuân, Liễu Tô sợ lạnh, Phó Trạm đã sớm sai người đi đốt địa long ở điện Hàm Chương, lá cây ở bên ngoài đã rụng gần hết, Liễu Tô mang Dung Hoa từ trong cây đi ra, Phó Triệt muốn dắt hắn quay về Vương phủ, Dung Hoa đối với cây liễu đã che chở mình một thời gian lưu luyến không rời, hắn thích cảm giác ở bên trong, bọn họ là thực vật vốn là thiên địch với mùa đông, trong cây bốn mùa như xuân, rất thích hợp với bọn họ.

Liễu Tô nhìn ra hắn không muốn, tùy tay chiết một cành liễu, đưa cho Phó Triệt cầm, “Đem nó về trong viện của các ngươi, ta cho ngươi một ít phân, chỉ vài ngày là có thể đi vào, thế nhưng nơi đó không lớn, nhưng nếu để dưỡng thân thể cho Dung Hoa thì không thành vấn đề, sau này chờ cây trưởng thành bên trong cũng sẽ rộng ra.”

Dung Hoa khoác áo choàng của Phó Triệt, che bụng hở ra của mình, cảm động không biết nói gì.

Phó Triệt vội vàng hành lễ cảm ơn, “Đa tạ hoàng tẩu!”

“…..” Liễu Tô bị nghẹn một hơi trong cổ họng, nhìn thấy ánh mắt Phó Triệt hơi phức tạp, hắn từ trước đến nay đều nghĩ Phó Triệt là một thân Vương nghiêm túc, không nghĩ lại là một người nói vớ nói vẩn.

Hắn không nói gì, nhưng Phó Trạm lại cười muốn rách mồm, cuối cùng Phó Triệt mang theo Dung Hoa cùng với các loại ban thưởng trở về, người bên ngoài đều nghĩ đây là ban cho Tĩnh Vương xét nhà, chỉ có Phó Triệt và Dung Hoa biết, phần thưởng của hoàng thượng là vì hai chữ “hoàng tẩu” kia.

Mùa đông này, có thể là mùa đông đẹp nhất của Phó Trạm từ khi sinh ra, so với năm đăng cơ còn vui vẻ hơn.

Triều đình được dọn dẹp sạch sẽ, đế vương trẻ tuổi xem như hoàn toàn vô tư, mà đế vương vô tư ngay trận tuyết đầu mùa đã tuyên bố phải lập nam hậu.

Cả triều ồ lên.

Lập tức ngự sử đại phu liền đập đầu vào cột, đập đầu vào cột xong còn mang quan tài vào triều, nói nếu hoàng thượng còn cố chấp, vậy thì hãy đạp lên máu thịt của bọn họ.

Phó Trạm nhịn năm ngày, trong mùa đông lạnh giá lại mọc ra hai cục mụn.

Liễu Tô chuẩn bị trà hạ hỏa cho hắn, vừa lấy nước thuốc bôi vào hai cái mụn đỏ au kia cho hắn, vừa nói: “Cho dù ngươi không cưới ta, ta cũng sẽ ở với ngươi cả đời, tội gì phải tranh chấp cùng bọn họ? Tính tình Khâu đại nhân kia tuy hơi thối, nhưng lại một lòng vì nước, phong hay không phong hoàng hậu, cũng không sao cả.

Phó Trạm ngửa đầu. Mắt không nháy nhìn Liễu Tô, trong khoảng thời gian này hắn không ra khỏi cửa, bên ngoài tuyết rơi, Liễu Tô rất thích tuyết, nhưng lại sợ lạnh, đế vương luôn luôn thi hành chính sách tiết kiệm liền đem cửa sổ điện Hàm Chương đổi thành lưu ly, chỉ vì để cho hoàng hậu tương lai có thể ở điện Hàm Chương ngắm tuyết.

Hắn nâng tay cầm tay Liễu Tô đang bận rộn thu dọn hòm thuốc, nghiêng mặt ở trong lòng bàn tay hắn hạ xuống một nụ hôn, “Sao có thể để ngươi không danh không phận, ta là người đứng đầu trong thiên hạ, cho dù như thế nào, cũng muốn ngươi đường hoàng đứng cạnh ta.”

Vì thế ngày hôm đó lâm triều trên trán hoàng đế mọc hai cái mụn đỏ au dưới sự khóc lóc inh ỏi của nhóm ngự sử đài mở miệng, “Trẫm biết chư vị ái khanh một lòng vì nước, Khâu đại nhân còn từng là lão sư dạy trẫm làm vua, cũng dạy trẫm lễ nghĩa liêm sỉ, trẫm cũng biết từ xưa tới nay có cực kì ít nam hậu, nhưng chư vị ái khanh cũng biết đến Vân Triều Vũ Đế.”

Quả nhiên, vừa nghe Phó Trạm nhắc tới Vân Triều Vũ Đế, nhóm đại thần vốn đang ồn ào liền im lặng, Vân Triều Vũ Đế mười sáu tuổi kế vị, hai mươi sáu tuổi liền dọn sạch họ ngoại, mở rộng lãnh thổ, cả đời chiến công hiển hách, vốn nên lưu danh sử sách, nhưng các đế sư đời sau dạy thái tử lại rất ít lấy hắn làm tấm gương, là bởi vì từ khi hắn mười bảy tuổi, bên cạnh hắn có một nam nhân, mà vị đế vương vĩ đại này, cả đời cũng không nạp hậu cung, tại nơi nam tử cập quan gạt bỏ tất cả ý kiến của mọi người cử hành nghi thức phong hậu, cả đời sau này, Võ Đế cùng hoàng hậu rất là hòa hợp, khi hoàng hậu mất, không lâu sau Võ Đế cũng uất ức đi theo.

Thấy sắc mặt của các đại thần đều rất thú vị, tâm tình Phó Trạm cuối cùng cũng hơi thoải mái. Tiếp tục nói: “Còn nữa, có một số việc, trẫm không muốn nói ở trong triều đình, nhưng các ái khanh đã nhiều lần nhúng tay vào chuyện hậu cung của trẫm, trẫm sẽ không cùng các vị ái khanh thảo luận nữa.”

“Tĩnh Vương, đọc cho bọn họ nghe đi.”

Vì thế Tĩnh Vương lấy ra một quyển sách, bắt đầu đứng ở trong điện đọc.

Ai cũng biết thanh âm Tĩnh Vương điện hạ trong sáng, dễ nghe, nhưng lúc này, các đại thần đều hận không thể bịt lỗ tai mình lại.

“Ngày hai mươi mốt tháng chạp năm Đinh Sửu, Chiêm sự phủ Lưu Vân Xuân, cường thưởng dân nam, giam cầm luyến sủng, qua hai mươi ngày, đưa trở về quê.”

Vị chiêm sự kia ở trong triều không có lí tưởng, chỉ có vài lần theo nhóm ngự sử đài hô vài câu mong hoàng thượng suy nghĩ lại, đã bị đào ra chuyện này, mà các đại thần khác đều  phát run, cảm thấy đại sự không ổn.

Quả nhiên, Tĩnh Vương điện hạ cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, bản ghi chép kia vô cùng toàn diện, không những ghi chép những chuyện xấu mà bọn họ đã làm, mà bên trong còn có những việc bọn họ ngấm ngầm làm, chính thê đố kị hại chết con vợ kế, lừa gạt dân nam cường đoạt dân nữ, nạp nam thiếp nuôi ngoại thất, tóm lại là đủ cả, mỗi khi đọc một cái tên, có thể nghe thấy một trận âm thanh dập đầu, Phó Trạm nghe đến mệt mỏi.

Tĩnh Vương tập võ hằng năm, đọc thứ này mà không hề đuối sức, suốt một canh giờ, có thể nói là những rường cột nước nhà đều bị dày vò ở lần lâm triều này, ánh mắt của các vị đại thần đều ngầm trừng nhóm người ngự sử đài.

Những việc này đều là việc trong nhà mình, có đôi khi cũng là lạc thú, nếu như là các đại thần trao đổi riêng với nhau ai dưỡng nam sủng, ai nạp ngoại thất, ai đi dạo hoa lâu, còn có thể nói một tiến phong lưu, nhưng nếu nói ra ở trên triều đường, vậy thì đó không phải là chuyện tốt lành gì.

Suy bụng ta ra bụng người, đem chuyện của hoàng thượng đặt ở trong một gia đình bình thường, chỉ lấy một nam thê mà thôi, so với bọn hắn có thê có thiếp còn muốn nuôi ngoại thất dưỡng nam sủng lừa gạt người khác còn tốt hơn nhiều.

Cuối cùng làm cho người ta không thể tin được là những người ở ngự sử đài kia cũng không sạch sẽ, mấy người bọn họ quỳ ở trên mặt đất vẻ mặt đỏ bừng, trong đại điện im ắng, Hạ Hòe An tri kỉ đưa cho Tĩnh Vương điện hạ một chén trà nóng, Tĩnh Vương cười nói lời cảm ơn với Hạ Hòe An, có lẽ trong lúc này chỉ có mình hắn cười được.

Phó Trạm miễn cưỡng nhấc lên mí mắt, “Các vị ái khanh, nghe xong tất cả có cảm tưởng gì?”

Các vị đại thần quỳ ở trên mặt đất, vẻ mặt như tro tàn, “Chúng thần sợ hãi.”

“Không cần sợ hãi?” Phó Trạm cười lạnh, “Chuyện trong nhà của các khanh thật sự là dơ bẩn không chịu nổi, khiến trẫm mở rộng tầm mắt, trong triều đình thì đường hoàng, sau lưng lại làm những chuyện không thể tưởng tượng được, Trẫm thấy bổng lộc của Cao ái khanh, tất cả đều giao cho quán Ngu Phong, ba trăm hai mươi người ở trong phủ sao lại có thể sống những tháng ngày cẩm y ngọc thực như vậy?”

Hộ bộ thị lang bị điểm danh, hộ bộ vốn là một bộ phận rất béo bở, tiên đế khi tịch thu nhà hộ bộ thượng thư, thật đúng là phú khả địch quốc, Phó Trạm biết thuộc hạ không sạch sẽ, thế nhưng đại thần thật sự thanh liêm thì có mấy người? nhưng có một số người càng ngày càng không biết điểm dừng.

Ví dụ như hộ bộ thị lang họ Cao này, tuổi mới chỉ bốn mươi, nhưng đã làm hộ bộ thị lang, tòa nhà của hắn chiếm nửa con phố ở kinh thành, khiến Phó Trạm không chú ý cũng khó.

Hộ bộ thị lang đã sợ tới mức không làm chủ được tinh thần, chỉ có thể dập đầu bịch bịch, trong miệng luôn nói “hoàng thượng tha mạng”, đương nhiên Phó Trạm không có khả năng tha mạng cho hắn, sai người lột quan bào cùng ô sa của hắn ngay tại chỗ, rồi ném ra ngoài điện.

Rốt cục lần lâm triều này không có ai ồn ào chuyện không cho lập nam hậu, thượng thư bộ binh chân không chạm đất, lập tức mang người đi lục soát nhà hộ bộ thị lang.

Tâm tình Phó Trạm thoải mái, mụn trên trán cũng xẹp xuống, lúc dùng bữa tối lại có tuyết rơi, trong thời gian này Liễu Tô càng lười biếng, thế nhưng hôm nay lại rất chịu khó, tự mình chạy tới tiểu phòng bếp nấu cho Phó Trạm một tô canh cho hơi nhiều muối, bắt Phó Trạm phải uống hai chén, Phó Trạm nhìn ánh mắt hắn hơi không hiểu.

Khi bữa tối gần kết thúc, binh bộ thượng thư đầu đầy mồ hôi đi vào.

Sau khi hạ triều đã đi lục soát nhà thị lang, lẽ ra là xong rồi, nhưng nếu muốn phục chỉ, cũng không nên vội vàng như vậy.

Phó Trạm uống một ngụm trà đắng, đè xuống vị mặn ở trong miệng, mới cho Hạ Hòe An mang người tiếng vào.

Binh bộ thượng thư vội vàng  hành lễ nói: “Hoàng thượng, thần phụng chỉ đi tịch biên gia sản Cao gia, không nghĩ tới lại ở Cao gia phát hiện một mất thất rất lớn, trong đó để toàn tài vật, đến nay kiểm kê còn chưa được một nửa, ở Cao gia còn phát hiện Cao Kì cùng các quan viên ở Thục Trung liên lạc.” Hắn đem thư trong tay áo lấy ra, giao cho Hạ Hòe An, Hạ Hòe An trình lên.

Phó Trạm mở từng phong thư xem qua, càng xem mặt càng đen, Liễu Tô ngồi ở bên cạnh, từ trước tới nay Phó Trạm không tránh Liễu Tô, hắn xem một bức xong liền đưa cho Liễu Tô xem, Hạ Hòe An cũng các cung nữ thái giám cũng đã thành thói quen, nhưng người quỳ trên mặt đất trộm nhìn qua, liền sợ  hãi, vội vàng cúi đầu che dấu đi sự thất lễ của mình.

Hoàng thượng đối với vị nam hoàng hậu tương lai này sủng ái như thế, quốc gia đại sự cũng không kiêng dè, nghĩ tới mấy ngày nay bọn họ bức hoàng đế như thế, liền cảm thấy lạnh cả người.

Sau đó, hắn càng không thể tin vào lỗ tai mình, Phó Trạm buông thư, cau mày hỏi Liễu Tô: “Ngươi cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?”

Trong lòng Liễu Tô cũng tức giận, nói: “Cao Kì này, bảo thủ, không làm tròn trách nhiệm, ăn uống hoang phí, nhiều quan viên ở Thục Trung có liên hệ với hắn như vậy, hắn chỉ là một hộ bộ thị lang nho nhỏ, nếu nói tham ô thì có khả năng, nhưng những việc viết ở trong thư, đều là những việc hắn không thể làm được, sợ là sau lưng có người.”

Một bình luận cho “chương15”

Leave a Reply