Một lát sau Liễu Tô mới tới, kì thật hắn không muốn tới, thế nhưng hôm nay lại là sinh nhật Phó Trạm, hắn nhất định phải xuất hiện, nhưng mà thân phận của hắn xấu hổ, mặc kệ lấy thân phận gì, thế nào cũng sẽ gây ra sóng gió, nếu đi cùng Phó Trạm, có khả năng nhóm ngự sử đại sẽ lại ca thán thêm một bài nữa.
Các tần phi tham gia bữa tiệc khi thấy Phó Trạm tới không dẫn theo Liễu Tô, lập tức cảm thấy bản thân mình có cơ hội, quả nhiên nuôi nam nhân chỉ là điều hòa cuộc sống, hiện giờ hoàng thượng vẫn chưa có con nối dòng, cho dù nam nhân kia được sủng ái, cũng phải dựa vào các nàng sinh con, có con, được hoàng thượng sủng ái hay không thì chưa biết, nhưng có con các nàng sẽ có chỗ dựa, so với không có con cái, chết già ở trong cung vẫn tốt hơn.
Thế nhưng khiến các nàng phải thất vọng rồi, Phó Trạm nhìn hai bài múa, liền không chịu nổi, kêu Hạ Hòe An tới, kêu hắn đi mời Liễu Tô.
Sau khi Liễu Tô đến liền đi qua ngồi xuống cạnh Phó Trạm, lễ tiết hoàn toàn không có, dân phong Đại Lương cởi mở hơn, nam nữ cũng không cần phải chia ra làm hai phòng, chỉ cần để một cái bình phong làm vật ngăn cách, cho nên tất cả mọi người đều thấy được hành vi “đại nghịch bất đạo” của Liễu Tô, nhưng người ngồi ở trên chủ vị cũng không nói gì, cười tươi rói nhìn người đang đi đến bên người hắn.
“Sao lại tới trễ vậy?”
“Ngồi nói chuyện với Dung Hoa một lát, ngươi chờ có lâu không?”
Phó Trạm cười cười tự mình giơ tay đón người, đỡ người ngồi xuống cạnh mình, lại nhỏ giọng dặn dò Hạ Hòe An bưng thức ăn lên, bộ dạng coi Liễu Tô như báu vật đặt ở đầu quả tim.
Sắc mặt các đại thần đều khác nhau, còn sắc mặt nhóm phi tần thì tái hơn phân nửa, còn nửa còn lại là biết mình không còn hi vọng, không còn gì cho dù là một ít.
Nhóm ngự sử đài rục rịch, một người muốn đi lên lấy cái chết để ngăn cản, nhưng bị Trường An bá ở một bên kéo lại, “Đại nhân, hôm nay là thánh thọ của hoàng thượng, ngươi muốn làm cho hoàng thượng tức giận vào hôm nay sao?”
Ngự sử đại phu chịu đựng và chịu đựng, cuối cùng vẫn quyết định chịu đựng, chẳng qua hắn bị nghẹn một hơi, đương nhiên là không được thoải mái, chỉ đành cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn vào trong miệng mình, nếu không sẽ nhịn không được.
Liễu Tô ngồi ở vị trí hoàng hậu, không nói lời nào, Phó Trạm tự mình hầu hạ hắn ăn, hắn cũng cúi đầu ăn, thật ra Liễu Tô rất nhát gan, không muốn ngẩng đầu, hằng năm hắn đều ở trong cây, sau khi ra ngoài cũng chưa bao giờ gặp nhiều người như vậy, cũng không quen biết, nên không muốn nói chuyện thôi.
Bữa tiệc kết thúc, Huệ Thanh được mời tới, hắn thay đổi một bộ áo cà sa mới, hai tay chạm vào nhau từ ngoài đại điện đi vào, bộ dáng nghiêm mặt vừa nhìn rất giống với một cao tăng đắc đạo, nếu như Liễu Tô không thấy bộ dạng vị cao tăng này thèm nhỏ dãi rượu ngon của hoàng gia thì hắn liền tin.
Đầu tiên Huệ Thanh hành lễ, sau đó nghi thức gì cũng không có bắt đầu liền niệm kinh, nghe nói là cầu phúc.
Nhưng Trình Ấu Lan ngồi ở bên trên khi nghe được vài câu sắc mặt liền thay đổi, dưới chân của nàng đã hình thành một pháp trận, giam nàng ở bên trong, trong lòng nàng có cảm giác, ngẩng đầu thì thấy trên đầu mình có một cái vòng màu vàng. Đang từ từ rơi xuống.
Mọi người từ trong tiếng tụng kinh của cao tăng lấy lại tinh thần thì pháp trận trên mặt đất cùng phược yêu võng trên đỉnh đầu đã khiến cho trán của Trình Ấu Lan đổ mồ hôi.
Hai mắt Trình Thế Vinh tối sầm, bộ râu tốt run rẩy sắp rơi xuống, hắn nhìn thấy rõ ràng, lần này Trình gia vạn kiếp bất phục!
Lúc trước mạo hiểm đưa miêu yêu vào cung, là Trình gia đã đi một nước cờ nguy hiểm, một khi đã sai, vậy là thua cả bàn cờ.
Nửa năm trước ngũ tiểu thư Trình Ấu Lan trượt chân rơi xuống nước, không sống nổi, nhưng đột nhiên lại có một con miêu yêu bốn đuôi xuất hiện, nói là có thể cứu sống Trình Ấu Lan, Trình gia bồi dưỡng Trình Ấu Lan như hoàng hậu, hiện giờ không còn, Trình gia nếu lại nuôi thêm một đứa như vậy, thì khi đó con trai của hoàng thượng đã chạy đầy đất, làm sao có thể để Trình gia đạt được mục đích, Trình Thế Vinh bị phú quý làm mờ mắt, không suy nghĩ gì liền đồng ý.
Cứ nghĩ rằng miêu yêu có thủ đoạn, tóm được Phó Trạm không thành vấn đề, nhưng nửa đường lại nhảy ra một Liễu Tô, đừng nói là lâm hạnh, Trình Ấu Lan ngay cả hoàng thượng tròn méo như thế nào cũng không biết. Tuy rằng nàng là yêu, nhưng nàng cũng không có bản lĩnh đi đến nơi có nhiều long khí được.
Đại thần cùng nhóm tần phi kêu to lên, từ trong đại điện chạy ra ngoài, bị Hạ Hòe An mang theo vũ lâm vệ tách ra sắp xếp ổn thỏa, lúc này mới dẫn người đi bao vây cửa đại điện.
Miêu yêu vốn tu luyện trăm năm, mà đại hòa thượng chỉ có tu vi bốn mươi năm mươi năm, đây vốn là cuộc so tài không cân sức, nhưng sự thật không như vậy, miêu yêu giãy dụa trong pháp trận, không có cách nào thoát thân, nàng dần dần thu lại hình dáng của Trình Ấu Lan, lộ ra bộ dạng của miêu yêu.
Liễu Tô theo bản năng đem thân thể đơn bạc của mình che ở trước người Phó Trạm, Phó Trạm thấy còn cười tươi rói, nhưng không có ngăn cản, đứng ở sau Liễu Tô, mỉm cười nhìn nàng.
Miêu yêu biết đã bị trúng kế của người khác, cũng không tính bỏ chạy, thầm nghĩ cá chết lưới rách, người ngoài điện không biết tình hình trong điện, trong đêm tối có tiếng mèo kêu thê lương, khiến cho tất cả mọi người nổi da gà.
Trên đầu Huệ Thanh chảy ra mồ hôi tinh mịn, nhìn chằm chằm miêu yêu đã muốn lộ nguyên hình ở trước mắt, bốn cái đuôi to ở phía sau dựng lên, những sợi lông ở bên trên cũng dựng lên, yêu khí xuất hiện bốn phía, Liễu Tô phất tay tạo ra một lá chắn, đem mình cùng Phó Trạm bao vào bên trong, để cho đại hoà thượng ở bên ngoài một mình chiến đấu.
Tiếng gào thét của miêu yêu chạm vào pháp trận, sắp trốn thoát được, Huệ Thanh nheo mắt lại, kết quả nhìn hoàng thượng cùng Liễu Tô đang ung dung xem náo nhiệt, lập tức cảm thấy rầu rĩ, mình dù sao cũng đang giúp bọn họ trừ yêu, có thể không cần bình tĩnh đứng xem như vậy được không?
“Liễu công tử, có thể giúp bần tăng một chút không?” trong lòng Huệ Thanh đã muốn mắng banh nóc nhà, nhưng trên mặt thì mang tươi cười khẩn cầu, nhờ vả người khác giúp đỡ.
Liễu Tô mím môi cười, đem kết giới bao Phó Trạm lại, tự mình từ bên trong đi ra, không nói lời nào, ngón tay giơ lên, hiện ra một kết ấn trấn áp, mũi chân đạp một cái, bay lên không trung, nặng nề nện xuống miêu yêu đang điên cuồng, pháp ấn trong tay Liễu Tô bình thường chỉ to như ngọc tỉ nhưng khi nện xuống thì lại lớn như chuông đồng, trực tiếp đè bẹp miêu yêu.
“……” Huệ Thanh trố mắt đứng nhìn, nháy nháy mắt nhìn miêu yêu bị đập bép thành bánh miêu, lại nhìn Liễu Tô giống như trích tiên từ trên trời rơi xuống, nghẹn ngào nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hắn đã bắt hơn mười con yêu, cũng chỉ chém bọn họ mà thôi, chuyện dùng pháp ấn đè bẹp thành cái bánh thì hắn cũng chưa bao giờ làm qua.
Liễu Tô bình tĩnh đi vào pháp trận, xách lấy bốn cái đuôi của miêu yêu lắc lắc, hướng Phó Trạm tươi cười, “Đã chết.”
“…..” Huệ Thanh dùng áo cà sa mới tinh lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ người này sau này sẽ là hoàng hậu, không bằng vuốt mông ngựa một phen, để cho hắn sau này ở trước mặt hoàng đế nói với lời hay cho mình, không cần nắm chặt bím tóc của hắn.
“Liễu công tử thật là linh thể hiếm thấy, bần tăng bội phục.”
Phó Trạm thấy Liễu Tô xách miêu yêu ghê tởm, cau mày đi qua đoạt lại miêu yêu ném cho Huệ Thanh, “Được rồi, đem thứ này đưa cho đại thần xem, sau đó trả về cho Trình gia.”
Liễu Tô mím môi mỉm cười, đôi mắt ngọc lưu ly đung đưa, làm cho đại hòa thượng hơi ngây người.
Phó Trạm lần đầu tiên thực sự cảm thấy Liễu Tô là yêu, trong lòng rất là kích động, muốn cùng Liễu Tô đàm đạo một chút, nhưng hiện giờ đang có một đống chuyện chờ hắn đi làm, liền nhẫn nại xoa xoa tay Liễu Tô, để cho hắn về điện Hàm Chương trước, tự mình đi xử lý mọi chuyện, sau khi kết thúc sẽ đi tìm hắn.
Liễu Tô ngoan ngoãn gật đầu, mang theo Tiểu Hải quay về điện Hàm Chương, giống như người dùng pháp ấn đập miêu yêu không phải hắn.
Liễu Tô vừa rời đi, vẻ mặt Phó Trạm liền thay đổi, phất tay áo ngồi trên ngự tọa, trậm giọng nói: “Đưa bọn họ tiến vào.”
Một đám đại thần kinh hoảng bất an bước vào, sợ từ đâu sẽ có một con yêu quái nhảy ra, run rẩy quỳ trên mặt đất, chờ hoàng đế nói chuyện.
Trong đại điện cực kỳ im lặng, Phó Trạm cũng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Trình Thế Vinh như vậy .
Trình Thế Vinh cảm thấy da đầu của mình sắp bị Phó Trạm nhìn thủng, mồ hôi trên đầu ào ào nhỏ xuống đất, cũng không dám lau, hắn biết, lúc này, Trình gia là vạn kiếp bất phục!
Một lúc lâu, thanh âm âm trầm của Phó Trạm vang lên, “Chư vị khanh gia, đối với việc tối này, có giải thích gì?”
Có cái gì mà giải thích, trong cung có yêu, lại còn là nữ nhân Trình gia, mọi chuyện đã rõ ràng, Trình gia phí tâm phí sức đưa cháu gái của Trình Như vào cung, là có lòng gì, mọi người ở trong triều đều biết rõ ràng, lúc này ánh mắt nhóm triều thần lén nhìn Trình Thế Vinh không có gì để nói. Đầu lão già này hóa thành cháo rồi sao!
Lại yên tĩnh thêm một lúc, vẫn không có người trả lời, Phó Trạm cũng không nghĩ bọn họ có thể nói được gì, nói tiếp: “Từ trước đến này trong cung rất yên ổn, hiện tại phi tử của trẫm thế nhưng là yêu, Trình Thế Vinh, ngươi có gì để nói không?”
Môi Trình Thế Vinh run rẩy, trong đầu tất cả đều giống như bị ngâm nước, một câu cũng không nói nên lời.
Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ trầm mặc, đầu Hạ Hòe An đầy mồ hôi chạy vào, “Hoàng thượng, Mộc Ân hầu phu nhân té xỉu.”
Phó Trạm lạnh lùng nở nụ cười, “Té xỉu thì cứ để nàng té xỉu, Trẫm đang hỏi Trình Ấu Lan đã xảy ra chuyện gì?”
Răng nanh Trình Thế Vinh đánh vào nhau, toàn thân đều run rẩy, Phó Trạm nhìn hắn như vậy, có lẽ là đánh chết cũng không nói, vì thế nhìn về phía Huệ Thanh, “Đại sư, ngươi nói.”
Huệ Thanh đang trộm nghiên cứu miêu yêu bị đánh chết, đột nhiên bị điểm danh liền giật mình, nghe thấy câu hỏi của Phó Trạm, miệng hắn liền cong lên, nghĩ thầm người Phó gia đúng là không phải đèn cạn dầu, hắn làm sao biết mình rút thần thức của miêu yêu.
Hắn giả vờ niệm hai câu phật hiệu, nói: “Dựa vào thần thức của miêu yêu này, cũng có thể giải thích được nghi hoặc của bệ hạ.”
Phó Trạm nâng tay ý bảo hắn bắt đầu.
Huệ Thanh đem thần thức mà mình rút được thả ra, miêu yêu ở trước mặt mọi người hiện lên, một ít văn thần sợ tới mức trợn trắng mắt, may mắn bên cạnh có người đỡ.
Miêu yêu kia rất là thông minh, chỉ trong chốc lát đã nói mình làm thế nào để trở thành tiểu thư Trình gia, thế nào tiến cung, thế nào giao dịch cùng Trình gia, Trình gia cung cấp mạng người cho nàng tu luyện, nàng tiến cung thay Trình gia sinh hạ bồi dưỡng hoàng tử.
Mặt Phó Trạm đen không thể nhìn, môn sinh của Trình Thế Vinh cùng những người ủng hộ hắn thiếu chút nữa là chết ngất.
Miêu yêu kể xong mọi chuyện, bị Huệ Thanh thu vào, Phó Trạm cười lạnh, “Trình Thế Vinh, còn có gì để nói?”
Trình Thế Vinh không nói một câu, hai mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê.
“Hừ, vô liêm sỉ!”
Lần này đại thần không dám nói hoàng thượng bớt giận, một đám người dán trán trên mặt đất lạnh lẽo chịu đựng lửa giận của hoàng thượng.
Một bình luận cho “chương14”