Liễu Tô nhìn thấy Phó Triệt trước, hắn hơi sửng sốt, sau đó mặt hắn lập tức hồng lên, vội vàng lấy lại quả dâu đang đút vào miệng Phó Trạm, lừa mình dối người nhét vào miệng mình.
Phó Tram đang vui vẻ ăn, quả dâu đã gần tới miệng lại không thấy, nhắn nhíu mày, nhìn về hướng cửa.
Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đạo mạo của Huệ Thanh và ánh mắt mơ màng của đệ đệ.
“Tới rồi?” Phó Trạm túy ý nói, “Nếu đã tới rồi, vậy trẫm liền yên tâm, Hạ Hòe An.”
Hạ Hòe An vội vàng dời ánh mắt khỏi ô vuông kia đi tới, “Có nô tài.”
“Mang đại sư đi nghỉ ngơi.”
“Vâng, hoàng thượng.” Hạ Hòe An mang theo đại sư trên người toàn mùi rượu đi ra bên ngoài.
Phó Triệt lại không đi, Phó Trạm biết hắn muốn nhìn thấy Dung Hoa, từ lúc đem Dung Hoa vào kinh thành, Phó Triệt cùng Dung Hoa chưa bao giờ tách ra, trong thời gian này mỗi ngày chỉ có thể gặp một canh giờ, thật là không dễ dàng. Phó Trạm cũng thông cảm cho đệ đệ, hơn nữa bụng Dung Hoa càng ngày càng lớn, người nào làm cha lại không muốn nhìn thấy đứa con mình sinh ra.
“Hôm nay A Triệt cùng Dung Hoa ở thiên điện một đêm, sáng sớm ngày mai theo trẫm vào triều là được.”
“Đa tạ hoàng huỳnh!” Phó Triệt hiểu hoàng thượng là muốn cho hắn ở chung với Dung Hoa một đêm, vội vàng tạ ơn.
Đưa Dung Hoa tới thiên điện mà Phó Triệt ở, chủ điện Hàm Chương cũng đóng cửa.
Ánh sáng màu vàng bị ngăn cản bên ngoài màn, Liễu Tô nằm ở trong ngực Phó Trạm không ngủ được.
Thấy hắn ngủ không được, Phó Trạm kéo sát người vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu hắn, hỏi: “Làm sao vậy? có tâm sự?”
Liễu Tô cảm thấy hắn ôm hơi chặt, cựa quậy, Phó Trạm nới lỏng tay, Liễu Tô kéo tay hắn qua, nắm lấy ngón tay của hắn, cảm thấy hơi an tâm, nói: “Lúc nhìn thấy bụng Dung Hoa ta có hơi sợ, con người các ngươi từ trước tới nay chú ý âm dương hài hòa, nam nhân là dương thì chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, nữ nhân là âm thì lo liệu việc nhà, sinh nhi dưỡng nữ, nhưng ngươi xem, loài yêu chúng ta không giống như vậy, chỉ cần có úc sinh tán, sinh nhiều đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, nhưng cứ sinh ra đứa nhỏ như vậy, ở trong mắt con người các ngươi, là quái vật không nên tồn tại, nếu….. nếu tương lại chúng ta cũng có đứa nhỏ, ta sợ cũng sẽ bị người khác nói như vậy.”
Tay Phó Trạm ôm Liễu Tô càng siết chặt, tự động bỏ qua những lời khác, chỉ nghe được một câu, “Ngươi nói ngươi đồng ý sinh đứa nhỏ cho ta?”
“……..”
Liễu Tô xoay ngươi, hướng cái ót vào mặt hắn, hắn xem như đã hiểu được, những buồn rầu của người khác ở trong lòng Phó Trạm, đều không đáng một đồng, điều khiến hắn phiền não, là làm sao để hắn mang thai.
Phó Trạm xoay người hắn lại, cười cười đặt một nụ hôn lên trán hắn, “A Triệt là thân vương, chỉ cần hắn không nạp phi, đứa nhỏ này mặc kệ là ai sinh, đều là con trai trưởng của hắn, sau này cho dù thế nào cũng là người của hoàng gia, sẽ không ai dám nói gì.”
Hắn đã sớm nghĩ thông, nếu sau này có con với Liễu Tô, không cần phải nói, hắn trực tiếp sẽ phong Liễu Tô thành hoàng hậu, đứa nhỏ cũng để cho Liễu Tô nuôi, chỉ cần bọn họ biết là được, dù sao sau này hắn cũng sẽ không có đứa nhỏ khác, người trong thiên hạ cũng sẽ chấp nhận đứa con của bọn hắn.
Liễu Tô nắm tay Phó Trạm đặt lên ngực, mặt cũng dán lên, nghe tiếng tim đập vững vàng bên tai, từ từ rơi vào mộng đẹp.
Hắn nghĩ, Dung Hoa làm đúng.
Đêm nay Huệ Thanh ngủ không ngon, yêu khí trong cung rất mạnh, cho dù trong điện Hàm Chương có long khí trấn áp, nhưng cũng không đè được, yêu khí lan tràn ở trong cung, hai linh thế sát vách đều bị tấn công, một người còn có mang. Có thân dựng lại ở trong cung, không phải người của hoàng đế, vậy thì là Tĩnh Vương gia, cho dù là khả năng nào, thì hai linh thể kia đã bị tổn thương, vậy thì hắn không thể có sai sót gì được.
Chuyện Tĩnh Vương suốt đêm đem hòa thượng vào cung sáng sớm, ngày hôm sau mọi người đều biết, lúc này thái hậu nương nương ở cung Đan Phượng tức giận quăng vỡ một bộ ấm trà, “Hắn muốn đối đầu với ai gia!”
Cung nữ đứng bên cạnh sợ tới mức rụt cổ, vẫn là lão ma ma giúp thái hậu thuận khí, “Thái hậu nương nương bớt giận.”
“Bớt giận? Ai gia sao có thể bớt giận?” hơi thở của thái hậu giống như bị nghẹn ở cổ họng, nàng cảm thấy mình một lòng vì giang sơn Phó gia, một lòng vì Phó Trạm, kết quả Phó Trạm không nói lời nào mà đem cao tăng nàng cực khổ tìm được đón vào trong cung, đây không phải là tát vào mặt nàng hay sao?
Càng nghĩ càng thấy tức giận, đại não thái hậu chuyển vài vòng, hỏi: “Sau khi tú nữ tiến cung hoàng thượng có lật bài tử lần nào không?”
“Hồi nương nương, không có.”
“Đi nói với nội thị tỉnh, tối nay làm cho hoàng thượng lật bài tử của các phi tử.”
Vẻ mặt tiểu thái giám đau khổ nhận mệnh lui ra, Hác ma ma cũng thấy không ổn, khuyên nhủ: “Nương nương, nô tỳ biết ngài muốn tốt cho hoàng thượng, nhưng hiện tại hoàng thượng rất sủng ái tiểu thái y kia, ngài làm như vậy, sợ là sẽ khiến hoàng thượng không vui.”
Thái hậu cười lạnh, “Hiện tại ai gia làm cái gì cũng sẽ khiến hắn không vui? Theo ai gia thấy, vẫn là để cho Ấu Lan sớm có hoàng tự, khi có hoàng tôn rồi, mọi việc ai gia sẽ theo hắn.”
Sáng sớm hôm sau, Huệ Thanh đại sự còn đói bụng đã bị tuyên tới chủ điện Hàm Chương, đã một thời gian không tắm rửa, lại cả ngày uống rượu, mùi trên người hòa thượng cũng không dễ ngửi, mà người mang thai khứu giác rất linh mẫn nên Dung Hòa liền hắt xì một cái.
Liễu Tô nhìn vị cao nhân này không nói nên lời.
Huệ Thanh cũng hơi ngượng ngùng, hai tay hắn chạm vào nhau hành lễ sau đó nhét vào trong tay áo, “Hoàng đế bệ hạ mời bần tăng vào cung, chắc là có việc, hoàng thượng cứ nói đừng ngại, bần tăng đương nhiên sẽ không từ chối.”
Phó Trạm ném sổ con sang một bên, cười nói: “Trẫm biết ngươi sẽ không từ chối, nhưng mà đại sư đã tới kinh thành, sao lại không vào trong cung, đại sư phải biết rằng cửa cung luôn luôn chào đón đại sư, A Triệt ngươi nói có phải không?”
Phó Triệt đang gọt vỏ táo cho Dung Hoa, nghe vậy cũng gật đầu, “Hoàng huynh nói chí phải.”
Khóe miệng Huệ Thanh giật giật, “Hoàng thượng vẫn nên nói muốn bần tăng làm gì đi thì hơn.”
Nghe hắn nói vậy, Phó Trạm cũng không vòng vo với hắn, nói thẳng: “Trẫm biết ngươi cũng cảm nhận được, trong cung có yêu khí, trẫm mời ngươi tới là muốn trừ yêu.”
Ánh mắt Huệ Thanh liếc tới trên người Liễu Tô và Dung Hoa, còn cố ý nhìn bụng Dung Hoa, ý tứ rất rõ ràng, bên cạnh các ngươi cũng có hai con yêu.
Nhìn ánh mắt của hắn, Phó Trạm cùng Phó Triệt lập tức đen mặt, “Huệ Thanh, trẫm biết đạo hạnh của ngươi rất cao, nên đừng ép trẫm giết người.” Dám có chủ ý với Liễu Tô, cho dù người này là thiên tài hắn cũng sẽ bầm thấy người này ra vạn đoạn.
Khóe miệng Huệ Thanh càng run rẩy hơn, “Bần tăng chẳng qua chỉ nhìn mà thôi, vị bên người hoàng thượng là một linh thể khó có được, cho dù là yêu, mà người bên người Vương gia, theo bần tăng thấy, đã dùng úc sinh tán, lại ở trong cây trăm năm một thời gian, linh khí ở trên người càng thêm dồi dào, hai vị đều là hiếm có trên thế gian, bần tăng sẽ không động sát nghiệp. Về phần hoàng thượng nói con yêu ở trong cung, đúng là bần tăng đã biết việc này.”
“Ngươi có thể trừ được nó không?”
“Đương nhiên, vài năm trước bần tăng đã gặp qua yêu vật kia, nhưng lại để nó thoát được, không nghĩ nó lại chạy vào trong cung, bần tăng lần này nhất định phải bắt được nó.”
Phó Trạm biết rất rõ năng lực của lão hòa thượng này, năm đó trong cung cũng có một yêu vật rất lợi hại, khi đó Phó Trạm vẫn là thái tử, mà Huệ Thanh mới hai mươi lăm tuổi, một mình tiến cung thu phục con yêu kia, từ nay về sau danh chấn thiên hạ.
“Nếu như vậy, trẫm an tâm, trước hết đại sư cứ ở điện Hàm Chương, chờ thời cơ tới, đại sư liền thể hiện tài năng, thu phục yêu vật kia.”
Huệ Thanh thảnh thơi đi ra ngoài, đi chưa được hai bước lại quay trở lại, “Hoàng thượng, bần tăng nghe nói trong cung có Cửu Khúc, mùi vị rất ngon, có thể cho bần tăng một bình nếm thử được không?”
Khóe miệng Liễu Tô cười cười, đại sư này nhìn hơi không đáng tin, Cửu Khúc là do lão sư phó nhưỡng rượu trong cung làm ra, vừa thơm vừa tinh khiết, nhưng cũng rất mạnh, tửu lượng người nhà họ Phó rất tốt, có một lần Liễu Tô uống nửa ly, liền say đến bất tỉnh nhân sự, Huệ Thanh lại muốn uống, quả nhiên cao tăng ở trong thoại bản chỉ là lừa người.
Chỉ là một vò rượu, Phó Trạm còn có thể cho hắn một xe, cho Hạ Hòe An mang một vò rượu đến trong phòng đại sư, Phó Trạm liền mang Phó Triệt vào triều.
Liễu Tô nhàm chán nhìn bụng Dung Hoa, bụng Dung Hoa càng ngày càng lớn, Liễu Tô cảm thấy rất thần kì, hắn có thể làm ra úc sinh tán, nhưng nam yêu mang thai hắn chưa thấy qua, cũng không biết là nam hài hay là nữ hài.
Trong cung có một vị hòa thượng tới, rất nhanh bị mọi người biết, thời điểm hoàng thượng lâm triều cũng nói chuyện này. Nói là hoàng thượng nghe nói Huệ Thanh đại sư đến kinh thành, liền cho người suốt đêm đến mời Huệ Thanh đại sư vào cung, năm đó khi Huệ Thanh đại sư còn trẻ đã trừ yêu quái cho hoàng cung, còn là người quen cũ của hoàng thượng.
Lúc này mời hắn tiến cung, là vì một thời gian nữa sẽ đến thánh thọ của hoàng thượng, Huệ Thanh là cao tăng đắc đạo, nếu có thể được hắn cầu phúc, hoàng thượng nhất định có thể thiên thu muôn đời.
Lời này chẳng qua là để xóa bỏ nghi ngờ, thế nhưng đám đại thần trung quân ái quốc lại tin sái cổ, cả đám người đều hô hoàng thượng anh minh, chúc ngô hoàng trăm tuổi vạn tuế vạn tuế.
Hạ triều, Mộc Ân hầu chắp tay từ từ đi đến bên xe ngựa nhà mình, Trường An bá đi ngang qua hắn tiện thể liếc mắt nhìn Mộc Ân hầu, nhếch mày nói: “Hầu gia có tâm sự sao? Hoàng thượng có cao tăng cầu phúc, nên là chuyện vui mừng khắp nơi, hầu gia lại có sắc mặt này, e rằng không ổn lắm.”
Mộc Ân hầu rùng mình, lập tức bảy ra vẻ mặt hòa nhã, hơi hơi mỉm cười nhìn qua Trường An bá, “Bá gia vẫn nên lo lắng giữ hình tượng của nhà mình thì hơn, ta không làm phiền bá gia nữa.”
Trường An bá cười nhạo một tiếng, thảnh thơi lướt qua Mộc Ân hầu, hắn nhìn trời xanh mấy trắng ngói hồng trên cung điện, trong lòng càng khinh thường Mộc Ân hầu phủ hơn, Trình Thế Vinh nghĩ thiên hạ này là của ai? Thiên hạ này dù sao cũng là của Phó gia, người Phó gia làm sao có thể dễ dàng để cho hắn điều khiển, chuyện Trình gia diệt vong chỉ là sớm hay muộn, thế mà Trình Thế Vinh lại nhìn không ra.
Phó Trạm nói thánh thọ, cũng là sinh nhật của hắn, hắn sinh vào ngày 28 tháng mười, trong ngày này sẽ mở tiệc mời quần thần, bái lạy tông miếu, tất cả cung phi đều trang điểm lộng lẫy tham dự, Trình Ấu Lan cũng mặc một thân cung trang màu xanh ngọc, nhìn qua rất là trang trọng.
Nàng ngồi ở phía dưới quý phi, đoan trang tao nhã, trên mặt vẫn luôn luôn tươi cười.
Thái hậu cáo ốm không tới, lần kia nàng dặn nội thị tỉnh cho Phó Trạm lật bài tử, kết quả Phó Trạm liền đem bài tử của nội thị tỉnh đi đốt, mặt rồng giận dữ. Tuy rằng Phó Trạm không nói gì nàng, nhưng hành động này là muốn làm bẽ mặt nàng, Phó Trạm sủng Liễu Tô, coi phi tử trong cung như không khí, thậm chí vì Liễu Tô mà không gần gũi hậu cung, quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Một bình luận cho “chương13”