chương12

Đến kinh thành?

Trong lòng Phó Trạm liền vang lên tiếng chuông cảnh báo, không phải hắn mẫn cảm, bên người hắn có hai con yêu, đưa Huệ Thanh vào kinh thành, tám chín phần là hướng về Liễu Tô cùng Dung Hoa!

Hắn có thể nghĩ đến, đương nhiên Phó Triệt cũng biết chuyện này, khẳng định đã suy nghĩ cẩn thận, Phó Triệt hơi sốt ruột, “hoàng huynh chúng ta nên làm gì bây giờ? Bọn họ có phải…..”

Liễu Tô ở bên cạnh im lặng lắng nghe, lúc này cũng hiểu, nghĩ hiện giờ trong bụng Dung Hoa còn có hài tử, hiện tại nếu ra ngoài, lành dữ như thé nào còn chưa rõ, cho nên, hắn đề nghị nói: “Trước khi miêu yêu được thu phục, Dung Hoa không nên ra ngoài, mỗi ngày Vương gia có thể đến nhìn hắn, hiện giờ nếu để hắn về phủ với Vương gia, thật sự không an toàn, không, trong cung ngoài cung cũng không an toàn, ở trong này, có ta che chở hắn.”

Lúc này nói ai che chở ai, hiện giờ nói thì hơi sớm, thế nhưng lúc này Phó Trạm cũng đồng ý Dung Hoa cứ ở trong cung, cả đời của đệ đệ hắn khẳng định là muốn chết trên người bồ công anh này, trong bụng Dung Hoa còn có đứa con của đệ đệ, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ thật tốt.

Dung Hoa ở trong cây đối với những chuyện bên ngoài không biết gì cả, chỉ biết lúc này Phó Triệt bận rộn, không tiện đưa hắn về vương phủ, hiện giờ hắn có thai, không thể qua loa được.

Phó Triệt vội vàng điều tra chỗ Huệ Thanh đến, hiện giờ Liễu Tô mỗi ngày đều đi ra ngoài một vòng, thăm dò về Trình Ấu Lan, hắn vẫn ở trong hoàng cung, không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không biết miêu yêu này, mình có thể đối phó được không.

Liễu Tô ngồi ở đình bát giác trong hoa viên, hắn thấy hơi lạnh, màu thu đã đến, lá cây của bản thể cũng bắt đầu rơi xuống, hắn hơi không thoải mái, bên ngoài rất lạnh, vẫn là ở điện Hàm Chương thoải mái.

Tiểu Hải đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Công tử, chúng ta trở về đi.”

“Ngồi một lát đã.” Liễu Tô thử đưa bộ rễ đến Cam Tuyền cung của Trình Ấu Lan, yêu khí hung ác kia lập tức vọt tới bộ rễ của Liễu Tô, khiến cho Liễu Tô choáng váng đầu. Tiểu Hải vội vàng đỡ lấy hắn, mày cũng nhăn lại, “Công tử, ta thấy trời sắp mưa, chúng ta về thôi.”

Liêu Tô thu hồi bộ rễ, hiện giờ Cam Tuyền cung đã bị yêu khí của miêu yêu bao phủ, không có một kẽ hở nào, tình cảnh bên trong như thế nào, không ai biết.

Đều nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiện giờ ngay cả cửa cũng không vào được, bên trong như thế nào, hoàn toàn không biết được.

Trên đường quay về điện Hàm Chương, Liễu Tô gặp Trình Như, nói là tình cờ thì không đúng lắm, phải nói là Trình Như cố ý chờ Liễu Tô.

Thân phận hiện giờ của hai người họ, cũng không biết ai nên hành lễ với ai, nhưng trong lòng Trình Như như gương sáng, vị này tuy rằng là nam tử, nhưng theo tính cách của hoàng đế, khẳng định trong tương lại sẽ là hoàng hậu, chẳng qua là một nghi thức mà thôi, hai người gật đầu với nhau, một trước một sau đi về phía trước. mấy cung nữ thái giám cố y đi chậm lại vài bước.

Trình Như hạ giọng, nói: “Liễu công tử cũng biết gần đây trong kinh thành có một cao nhân tới?”

“Ta vẫn ở trong cung, đương nhiên là không biết. » Liễu Tô không hiểu Trình Như muốn nói gì, Trình như là lão Mộc hầu phu nhân năm đó dạy dỗ, loại khí thế quý nữ kinh thành ở trên người so với Trình Ấu Lan chỉ tăng không giảm, nhưng mà Trình gia lại đem từng nữ nhân nhét vào trong cung, hơn nữa lại có thái hậu giúp đỡ, làm cho Phó Trạm càng chán ghét hơn, cho nên khi tiến cung, phong vị của Trình Như còn thấp hơn Thục Phi, chính là như vậy, cho nên Trình gia mới vội vàng đem cháu gái của Trình Như nhét vào.

“Công tử không biết cũng có thể hiểu được, hiện giờ người này đang ở biệt trang của Tĩnh Vương điện hạ, ở trong kinh thành không mấy người biết, nô tì nghĩ, ngay cả Tĩnh Vương điện hạ cũng không biết.” Nói xong nàng khẽ mỉm cười, giống như hai bằng hữu  nói chuyện với nhau, “Nô tì còn nghe nói, người nọ chính là Huệ Thanh đại sư vài năm trước đã vân du tứ hải.”

Bước chân Liễu Tô hơi ngừng lại, bàn tay trong tay áo nắm chặt, “Ta còn chưa nhìn thấy đại sư, nương nương đã gặp qua rồi sao.”

Trình Như thầm nghĩ ai nói Liễu công tử hiền lành không biết biến hóa, kỳ thật Trình Như không biết, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện xấu xảy ra, Liễu Tô nếu lại không hiểu thì không được, hắn vốn là linh thể, đương nhiên so với người thường thông minh hơn một ít, những lục đục của con người không phải hắn không biết, mà hắn không muốn học.

“Nô tì từ khi tiến cung cũng chưa bao giờ ra cung, nên cũng chưa từng gặp mặt.”

Thời điểm Liễu Tô quay về điện Hàm Chương, Phó Trạm cũng đã trở lại, trong khoảng thời gian này triều đình hơi rung chuyển, một phái của Mộc Ân hầu phủ cả ngày thượng tấu, khiến cho hoàng thượng mưa móc cùng dính. Cái gì mưa móc cùng dính, không phải là muốn Phó Trạm sủng hạnh Trình Ấu Lan sao.

Hoàng thượng chưa có con nối dòng là vấn đề quan trọng mà các triều thần quan tâm hiện nay, tuổi Phó Trạm hiện giờ cũng không nhỏ, dưới gối không có một đứa con nào, Phó Trạm cũng không vội, dù sao sau khi cùng Liễu Tô một chỗ hắn đã nghĩ xong rồi, không có đứa nhỏ thì không có đứa nhỏ, trong dòng họ còn nhiều mà, chọn một đứa làm con thừa tự cũng được, hơn nữa Dung Hoa hiện giờ đã có thai, vậy ngày Liễu Tô sinh đứa nhỏ còn có thể xa sao?

Thời tiết từ từ lạnh hơn, nhưng lửa ở ngự sự đài vẫn không tắt, hai ngày trước có  một trận mưa, nên thời tiết càng lạnh hơn, nhóm người ngự sử đài mặc triều phục mỏng manh quỳ ở trước điện Hàm Chương, có năm lão già sáu mươi tuổi, từ sáng sớm đã quỳ trong gió lạnh, Phó Trạm cũng không có cách nào, cuối cùng cho người ép vào trong kiệu, đuổi về quý phủ.

Phó Trạm không vui, nên người ở điện Hàm Chương càng cẩn thận hơn, đi đường thì bước nhẹ, sợ gây ra một tiếng vang, sẽ chọc hoàng thượng nổi bão.

Nhìn thấy Liễu Tô trở về, Phó Trạm nhanh chóng đi ra đón, Hạ Hòe An nhanh chóng đưa người ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Phó Trạm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Liễu Tô, cau mày, “Chỉ là một con miêu yêu, mỗi ngày ngươi không cần phải đi ra ngoài như vậy, lá cây bên ngoài đã rơi xuống, ta thấy thân thể của ngươi càng ngày càng yếu, điện Hàm Chương ấm áp, ngươi cứ ở nơi này, không cần phải đi chỗ khác.”

Liễu Tô để cho hắn nắm tay, hai người ngồi ở trên tháp mềm, Liễu Tô nói: “Không phải là không có thu hoạch, tuy rằng Cam Tuyền cung vẫn vững như tường sắt, nhưng tin tức của Huệ Thanh thì đã biết được.”

“Huệ Thanh?” Phó Trạm dừng lại, “Hắn ở trong cung?”

“Không phải, thế nhưng chắc chắn ngươi không đoán được hắn đang ở nơi nào.” Liễu Tô rất ít khi úp mở như vậy, sau đó cười nói: “Hắn ở biệt trang ngoại thành của Tĩnh Vương, có lẽ là ngay cả Tĩnh Vương điện hạ cũng không biết.”

Phó Trạm vừa nghe, người đầu tiên nghĩ tới chính là Tĩnh Vương lão thái phi, nhưng nghĩ lại Tĩnh Vương lão thái phi không có bản lĩnh mời Huệ Thanh đến kinh thành, lão hòa thượng kia tuy rằng lõi đời, nhưng mặt mũi của lão thái phi không đủ lớn để mời hắn tới.

“Ta sẽ bảo A Triệt suốt đêm đi tới biệt trang, đem người mang vào cung.” Phó Trạm càng nghĩ càng thấy để Huệ Thanh ở ngoài kinh rất không an toàn, đặt ở dưới mi mắt mình mới yên tâm được.

Gọi Hạ Hòe An đến, cho hắn tự mình mang theo mật chỉ đến Tĩnh Vương phủ.

Phó Triệt đang rầu rĩ chuyện Huệ Thanh, sau khi nhận được mật chỉ, tiễn Hạ Hòe An đi, sắc mặt hắn liền trầm xuống, ánh mắt trời chiếu sáng ở phía chân trời xa xa, gió thu hiu quạnh thổi bay những chiếc lá, hắn nhìn Phẩm Tố Đường trong Vương phủ, ánh mắt dần dần kiên định.

Trong ánh tà dương, bên cửa hông của Tĩnh Vương phủ có vài con ngựa, đang chạy ra ngoài thành.

Ở trong biệt việt ngoài thành của Tĩnh Vương phủ, Huệ Thanh đại sư đang ở trong phòng uống trộm rượu, hạ nhân ở trong thôn trang sợ tới mức trốn ở phòng bên cạnh phòng hắn, sợ va chạm phật tổ. đại hòa thượng này quá đặc biệt.

Vào buổi tối biệt trang ở ngoài kinh thường đã đóng cửa, gã sai vặt vừa muốn đóng cửa, liền nhìn thấy một đám bụi mù ở phía xa xa, có mấy người giục ngựa đến, đi đầu chính là Tĩnh Vương điện hạ.

Nhóm sai vặt nhanh chóng đi bẩm báo với người quản lý thôn trang, người còn lại thì vội vàng đi ra ngoài, quỳ gối dưới bậc thang nghênh đón chủ nhân.

Mặt Phó Triệt bình tĩnh, xuống ngựa, đưa roi ngựa cho thân vệ, giận dữ đi vào trong, nhóm hạ nhân sợ tới mức không dám thở mạnh, quỳ gối ở hai bên đường nhỏ, trán chạm lên mặt đất, cả người run rẩy.

Huệ Thanh mới uống rượu xong, vừa muốn ra ngoài đi lại một chút, kinh thành quả nhiên là nơi tốt, rượu so với nơi khác tinh khiết và thơm hơn nhiều.

Tay hắn vừa đặt lên cửa phòng, cửa đã bị người  bên ngoài đẩy mạnh ra, vừa ngẩng đầu, liền  nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tĩnh Vương, khuôn mặt đẹp trai bởi vì tức giận mà sa sầm lại.

“Ợ….. Vị này……. Công tử?”

Phó Triệt trừng cái đầu bóng loáng của đại hòa thượng, “Vị này là Huệ Thanh đại sư?”

Ánh mắt Huệ Thanh dời xuống một thước, liền nhìn thấy năm cái móng rồng trên ngực Phó Triệt, trong lòng hơi nhảy, hắn liền biết thân phận người này, vội vàng lùi về phía sau, hai tay chắp vào nhau hành lễ, “Tĩnh Vương điện hạ.”

Phó Triệt đè xuống tức giận trong lòng, bước qua hòa thượng toàn mùi rượu đi vào trong phòng.

Huệ Thanh bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong, “đêm nay Tĩnh Vương điện hạ đến đây là có chuyện gì?”

“Bổn vương tới đây, đương nhiên là có việc, nhưng ta có việc muốn hỏi ngươi trước, ai đã đưa ngươi tới nơi này?”

Huệ Thanh xoa cái đầu bóng lưỡng của mình, đụng vào giới ba trên đầu mình, thở dài nói: “Thái hậu và lão thái phi.”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Triệt càng khó nhìn, quả nhiên như hắn nghĩ. Chuyện này đúng là có liên quan tới vị ăn chay niệm phật kia và lão thái thái nhà hắn.

Huệ Thanh không muốn dính tới chuyện hoàng gia, thế nhưng nhược điểm lại nằm ở trong tay hoàng gia, thái hậu cho mời, hắn lại không thể không đi, nhưng hắn còn chưa kịp tới kinh thành, đã bị giam ở đây, luôn cảm thấy có gì đó kì quái, quả nhiên là thái hậu cùng lão thái bà làm chuyện xấu.

Trong phòng im lặng một lát, Phó Triệt vẫn tức giận, chuyện hoàng thượng dặn dò thì vẫn phải làm, “Huệ Thanh, hoàng huynh kêu bổn vương đem ngươi tiến cung.”

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống chi Huệ Thanh cũng không phải là người thức thời bình thường.

Thời điểm Phó Triệt mang theo Huệ Thanh vào thành không bị ngăn cản, trực tiếp giục ngựa chạy trên phố, chạy thẳng tới cửa cung.

Trong Phẩm Tố Đường ở Tĩnh Vương Phủ, lão thái phi cũng giống thường ngay đến phật đường niệm kinh, nhưng hôm nay cho dù làm gì cũng không thể tập trung được. Chuyện Phó Triệt đi biệt trang ngoài thành hoàn toàn không hề che giấu, giống như là làm cho nàng xem, sau đó nàng cũng không thể truyền tin tức vào trong cung cho thái hậu, chỉ có thể chờ như vậy.

Trong điện Hàm Chương đèn đuốc sáng trưng, khi Phó Triệt mang theo Huệ Thanh đi vào rất là thuận lợi, Liễu Tô đang cầm một quả dâu không đúng mùa đút vào miệng Phó Trạm, Tiểu Hải và Hạ Hòe An đứng ở bên cạnh, hai người đều  nhìn chằm chằm vào một viên gạch dưới chân, dáng vẻ không biết gì cả.

Một bình luận cho “chương12”

Leave a Reply