chương11

Đưa Dung Hoa tiến vào trong cây, mỗi ngày Liễu Tô đều đi tham gia yến hội hậu cung, hắn biết người khác ở sau lưng hắn nói này nói kia, nhưng hắn không quan tâm, vẫn bình thường chạy tới tham gia yến hội.

Tháng chín vừa lúc là hoa cúc nở, Trình Như mượn cơ hội để mở yên tiệc ngắm hoa cúc, Liễu Tô cũng tham gia.

Liễu Tô cúi đầu ngửi một đóa hoa màu vàng, nghĩ hay là lấy một chậu mang vào trong cây, trong cây lúc nào cũng giống như mùa xuân, chưa từng có hoa cúc lớn lên, nhìn đẹp như vậy, mang một gốc vào để cho Dung Hoa nhìn, cũng giúp ích cho tâm tình của hắn rất nhiều, mấy ngày Phó Triệt không có ở trong kinh, Dung Hoa lo lắng cho Phó Triệt, cả ngày đều buồn rầu.

Dung Hoa là yêu, trên thực tế không cần giống người vất vả mang thai sinh con, có thể biến về nguyên hình, chờ đứa nhỏ tới thời cơ chín muồi sẽ tự động từ trên người mình đi ra, không có thống khổ gì, nhưng Dung Hoa không muốn, muốn cùng Phó Triệt cùng nhau nhìn thấy bụng lớn lên, sau đó cùng nhau chờ đứa nhỏ sinh ra, Liễu Tô không thể hiểu được, rõ ràng có cách tốt hơn, vì sao lại muốn chọn con đường thống khổ? Dung Hoa nói hắn tuy rằng tu vi cao, nhưng không hiểu tình yêu.

Liễu Tô với Phó Trạm tuy rằng ở chung với nhau đã mấy tháng, nhưng Phó Trạm cũng chỉ lén lút hôn Liễu Tô mà thôi, còn những chuyện khác thì không dám làm, càng không nói đến chuyện có đứa nhỏ.

Hắn say mê nghĩ, nên không phát hiện bên cạnh có một vị mỹ nhân nũng nịu.

Tiểu Hải thấy Liễu Tô ngơ ngác, cũng không có ý đáp lời, vẻ mặt vị mỹ nhân đã đen thui, sợ sẽ xảy ra chuyện, Tiểu Hải đúng lúc nhắc nhở: “Ra mắt Lệ Tần nương nương.”

Lúc này Liễu Tô nghe tiếng mới hoàn hồn, xoay người còn hơi sửng sốt, với vị mĩ nữ đứng trước mặt này, phải nói như thế nào nhỉ, ngũ quan xinh đẹp, dáng người nhỏ xinh, thật xứng với chữ Lệ, thế nhưng nàng xinh đẹp nhưng trong mắt lại đầy khinh thường cùng phẫn nộ, vừa thấy liền biết không dễ sống chung. Thế nhưng hắn vẫn khách khí hỏi: “Lệ Tần nương nương.”

Lệ Tần cũng không cho hắn mặt mũi, nâng cằm lên, nói: “Ngươi chính là nam nhân hoàng thượng nuôi ở điện Hàm Chương? Mấy lần trước quý phi nương nương tổ chức tiệc ta bị bệnh không thể tới được, hôm nay là lần đầu tiên gặp ngươi, ta nghĩ ngươi phải là người phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng cũng bình thường mà thôi.”

Tiểu Hải đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghĩ thầm dung mạo của Liễu thái y mà bình thường, vậy không có ai có dung mạo tuyệt sắc đâu.

Liễu Tô không thèm để ý, chỉ là vẻ ngoài mà thôi, hơn nữa Lệ Tần tiến cung mới hai năm, cũng không được sủng ái, dựa vào địa vị ở trong nhà mới có tước vị như hiện giờ, hành vi còn kiêu ngạo ương ngạnh, Phó Trạm đã sớm ghét nàng, qua một thời gian nữa, Phó Trạm muốn dọn dẹp nhà nàng, cũng không còn mấy ngày, hơn nữa cùng một nữ nhân ầm ĩ, thật sự thiếu lễ độ.

Hắn làm lễ với Lệ Tần, sau đó mang theo Tiểu Hải đi nơi khác. Lệ Tần tức giận nắm chặt đóa hoa trong tay.

Nơi nơi đều là nữ nhân, Liễu Tô hơi không tự nhiên, đi qua núi giả lại nhìn thấy một mỹ nhân đang uống rượu.

Liễu Tô nhớ nàng, nàng là tú nữ được Mộc Ân hầu phủ đưa vào trong cung năm nay, vừa vào cung liền làm Uyển Tâm phu nhân Trình Ấu Lan.

Trình Ấu Lan cũng thấy Liễu Tô, nàng nhẹ nhàng đặt ly xuống, hướng Liễu Tô nở nụ cười, “Liễu công tử.”

Liễu Tô cũng nói: “Nương nương.” Hắn nhìn thoáng qua hai bên, không phát hiện thị nữ của Trình Ấu Lan, hỏi: “Nương nương sao lại một mình ở đây uống rượu? sao không cùng mọi người đi chơi?”

“Không có gì vui để chơi cả.” Trình Ấu Lan lại rót một chén rượu cho mình, lẩm bẩm nói, “Ta tự mình uống rượu, vui vẻ tự tại bao nhiêu. Liễu công tử muốn uống một lý không?”

Liễu Tô từ chối nói: “Đa tạ ý tốt của nương nương, ta không uống rượu.” hắn là một nam nhân, cùng hậu phi một mình uống rượu không tốt lắm, cho nên nói: “Nương nương cứ tự nhiên, ta đi nơi khác nhìn.”

Hắn vừa mới xoay người, bỗng nhiên phát hiện Trình Ấu Lan không thích hợp, hắn lập tức cảnh giác, đem bộ rễ tới dưới chân Trình Ấu Lan tìm hiểu, lại bị yêu khí ở trên người nàng ngăn cản lại, Liễu Tô bị dọa ra một thân mồ hôi, không dám lại tùy tiện hành động.

Nhưng mà động tác hắn dừng lại khiến cho Trình Ấu Lan hoài nghi, ánh mắt nàng tỉnh táo hơn, thu lại yêu khí, hỏi: “Liễu công tử, có việc gì sao?”

Liễu Tô vội vàng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, quay đầu cười nói: “Ta chỉ muốn khuyên nương nương uống ít rượu thôi, nếu lát nữa say sẽ không có người đưa về, lại bị các nương nương khác chê cười.”

Trình Ấu Lan chống tay trên núi giả, nâng bàn tay lên xoa lông mi của mình, cười nói: “Thật không? Công tử có lẽ không biết, ta còn có một người bác làm quý phi mà.”

Liễu Tô cảm thấy ánh mắt Trình Ấu Lan giống như là móc câu, từng chút móc lên người mình, khiến hắn cực kỳ không thoải mái, không muốn nhiều lời với  nàng, lại khuyên một câu, liền vội vàng cáo từ.

Sau đó Liễu Tô cũng không ở lại lâu, từ chối rượu mọi người mời, nói thân thể không khỏe, vội vàng trở về điện Hàm Chương.

Hôm nay Phó Trạm ra cung đi đại doanh bên ngoài thành, không ở trong cung, Liễu Tô hơi sốt ruột, nhưng cũng không cho người đi kêu Phó Trạm trở về, nhớ tới hoa cúc lúc trước nhìn thấy, kêu tiểu Hải chạy đi một chuyến, hỏi xin Trình Như một bình hoa màu vàng, mang theo vào trong cây.

Tiểu Hải ngồi canh giữ ở ngoài cửa chủ điện Hàm Chương, ai cũng không cho vào, hắn từ trước tới nay thông minh, đã sớm nhìn ra chủ tử nhà hắn không phải  người bình thường, chủ tử ở bên trong làm cái gì hắn không biết, nhưng hắn biết khẳng định không thể cho người ngoài biết.

Liễu Tô đi vào thì thấy Dung Hoa đang cúi thắt lưng ở trước nhà trúc tới nước cho hoa mẫu đơn, thậm chí ở dưới chân còn có vài cọng bồ công anh, dài giống như cỏ dại.

Đó là Phó Triệt mang tới, Dung Hoa sợ Liễu Tô ghét bỏ, muốn vứt đi. Nơi này của Liễu Tô có không ít hoa cỏ quý báu cùng dược thảo trân quý, không hề có một cây cỏ dại, nơi này giống như là tiên cảnh. Liễu Tô ngăn cản, những thứ kia của hắn từ khi hắn có linh thức đã lớn lên ở đây, hắn lại không đi ra bên ngoài, nên cũng không mang những thứ khác vào, nếu có một ít đồ vật khác, hắn cầu còn không được.

Thấy Liễu Tô ôm một chậu hoa cúc tiến vào, Dung Hoa vồi vàng ra đón, “Liễu Tô, ngươi đã đến rồi!”

Liễu Tô đem hoa để trên mặt đất, nói: “Hôm nay Trình Như tổ chức yến hội ngắm hoa cúc, ta cảm thấy bồn hoa này đẹp, liền xin nàng ta, mang đến cho ngươi ngắm, ngươi chỉ có một mình, khó tránh khỏi cô đơn. Ta nghe Phó Trạm nói mấy ngày nữa vương gia mới trở lại, đến lúc đó sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Dung Hoa ngửi ngửi, cười nói: “Ngươi ngắm cùng ta, ta không cảm thấy cô đơn, không biết vương gia thế nào rồi.”

“Hắn đương nhiên không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, ngồi xuống trước, ta bắt mạch cho ngươi, xem xem đứa nhỏ trọng bụng ngươi hôm nay thế nào?”

Hai người vào nhà lên lầu, Liễu Tô chẩn mạch cho Dung Hoa, mạch tượng ôn hòa, hiển nhiên là Dung Hoa chăm sóc bản thân rất tốt.

“Ngươi cứ chăm sóc bản thân như vậy, ta đảm bảo mấy tháng sau ngươi sẽ sinh ra một đứa bé xinh đẹp khỏe mạnh.”

Dung Hoa nghe vậy liền tươi cười hạnh phúc, hắn cúi đầu vuốt bụng nhỏ của mình,  mới hơn hai tháng, cũng chưa nhìn thấy gì, nhưng mà Dung Hoa biết, đây là đứa nhỏ của hắn với Phó Triệt, hắn thích Phó Triệt, khi nghĩ tới có thể sinh một đứa nhỏ có tất cả đặc điểm của hắn và Phó Triệt, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.

Liễu Tô nhìn hắn như vậy, đem chuyện mới vừa rồi nuốt vào trong bụng, chuyện như vậy, vẫn nên để cho Phó Trạm cùng mình sầu lo thôi, không nên để Dung Hoa lo lắng làm gì.

Hắn không ở lâu, khi ra khỏi cây, hắn vung tay lên, che đi cửa ra ở trong cây, như vậy Dung Hoa sẽ không nhìn thấy bên ngoài, cũng sẽ không nghe được thanh âm gì ở bên ngoài.

Khi Phó Trạm trở về thì đã đến lúc lên đèn, hắn ở đại doanh một ngày, còn cùng thủ hạ giao đấu, cả người toàn mồ hôi, về điện Hàm Chương chuyện đầu tiên làm chính là tắm.

Liễu Tô ở bên ngoài sắp xếp bữa tối, lại ở trong hòm thuốc của mình tìm thuốc.

Chờ Phó Trạm đi ra, Liễu Tô đứng một bên, cho hắn uống một viên thuốc bổ khí trước, sau đó để hắn ngồi xuống, dùng rượu thuốc mát xa cho hắn, hôm nay hoạt động nhiều như vậy, ngày mai chắc chắn toàn thân sẽ đau.

Phó Trạm mặc quần áo, Liễu Tô cũng rửa tay xong, hai người ngồi xuống bên bàn, Liễu Tô múc một chén canh cho Phó Trạm, Tiểu Hải biết Liễu Tô có chuyện muốn nói với Phó Trạm, cùng Hạ Hòe An đem những người hầu hạ đuổi đi rất xa, hai người bọn họ như môn thần đứng canh ở cửa, không cho người tới gần.

Liễu Tô đem tin tức mình biết được ở bữa tiệc nói cho Phó Trạm, Phó Trạm nghe xong biểu tình hơi phức tạp, uống hết nửa chén canh cũng không uống nữa, “Mộc Ân hầu hay cho Mộc Ân hầu, ta nghĩ năm đó phụ hoàng ban thưởng phong hào này là muốn Trình gia nhớ kĩ, Trình gia được như ngày hôm nay là được hưởng ân tình của hoàng gia, không ngờ nuôi hổ cuối cùng lại bị nó quay lại cắn cho một nhát.” Nói tới chỗ này, sắc mặt Phó Trạm càng âm trầm hơn, “Nhưng Mộc Ân hầu phủ sao lại quên, hoàng gia có thể cho, đương nhiên cũng có thể lấy lại.”

“Vì gia tộc cố gắng không có gì đáng trách, nhưng Mộc Ân hầu phủ lại không biết điểm dừng, hôm nay ta chỉ thử một ít, năng lực yêu vật trên người Trình Ấu Lan cũng không dưới ta, ngươi cho Phó Triệt đi tìm Huệ Thanh gì đó có năng lực như thế nào? Nếu không có năng lực, lại mất một mạng người vô ích.” Liễu Tô lại múc một chén canh nữa cho Phó Trạm, lại nói: “Không hắn là yêu vật này cùng Mộc Ân hầu phủ câu kết, có lẽ Mộc Ân hầu phủ không biết trên người cháu gái có yêu vật này.”

Phó Trạm lắc đầu, cười giễu nói: “Liễu Tô, ngươi không biết Trình Phục Dung, Mộc Ân hầu phủ này, đã làm một ít chuyện rất điên rồ, năm đó ỷ vào thái hậu, mà ở trong triều rất là kiêu ngạo. Khi ta đăng cơ hắn thật ra cũng giúp một ít, nhưng cho tới bây giờ, công lao của hắn đồi với ta đã không còn gì, nếu còn không làm, sợ là không bao lâu đất  nước này sẽ đổi thành họ Trình.”

“Vậy thái hậu…..” Liễu Tô biết, tuy rằng thái hậu ngoan độc, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của Phó Trạm, làm sao có thể ép mẹ ruột vào con đường cùng?

“Thái hậu nên ở cung Đan Phượng bảo dưỡng tuổi thọ, nàng dù sao cũng lớn tuổi, nên nghỉ ngơi thôi.” Phó Trạm nói như thế.

Liễu Tô nghĩ, nếu thái hậu lại nhảy ra lần nữa, trong cung đương nhiên sẽ không được bình yên, đến lúc đó không có Mộc Ân hầu phủ, nàng sẽ bảo dưỡng tuổi thọ thôi.

Ba ngày sau Phó Triệt quay về kinh, sau khi hắn quay về ngay cả vương phủ cũng không về, trực tiếp vào cung.

Phó Trạm thấy Phó Triệt như vậy, liền biệt mọi chuyện không thuận lợi, quả  nhiên Phó Triệt vừa vào cửa liền thỉnh tội, “Hoàng huynh, thần đệ làm việc bất lợi, không thể mời được Huệ Thanh đại sư.”

“Xảy ra chuyện gì?” Phó Trạm vội hỏi, hắn biết năng lực của đệ đệ, hắn không phải người không có bản lĩnh, nếu  như hắn không mời được, đương nhiên là đã gặp chuyện.

Phó Triệt cũng không để ý lễ nghi, uống hết ly trà Hạ Hòe An bưng tới, nói: “Lúc thần đệ tới, đã có người đem Huệ Thanh đi trước một bước, thần đệ liền dẫn người đuổi theo, nhưng người của đối phương toàn cao thủ, người thần đệ mang đi lần này chỉ là thị vệ tầm thường, cho nên không cướp người về được.”

Phó Trạm nói: “Ngươi không bị thương là được rồi, việc này không trách ngươi.”

“Thế nhưng hoàng huynh, thần đệ phát hiện người mang Huệ Thanh đi cũng tới kinh thành, nhưng mà bọn họ phát hiện bọn đệ đi theo, nên tìm cách cắt đuôi.”

2 Trả lời “chương11

  1. Mấy chương trc ,đa số cung đấu t xem , mấy bà Thái Hậu, Thái thái này nọ cổ hủ wá tr , ngăn cấm này nọ, lại ác nữa chứ, còn nữa cái vụ muốn con/ cháu mk cưới ‘ chất nữ ‘ nữa, tình tiết quen gần chớt ,nghe mắc mệt

Leave a Reply