Liễu Tô cảm thấy mới lạ, khi Phó Trạm nói muốn dẫn hắn cùng đi, hắn liền đồng ý, ý của Phó Trạm là những việc này về sau Liễu Tô sẽ phải làm, thừa lúc con chưa làm gì thì đến xem một chút.
Trình Như ngồi vững như núi, nhưng những người phía dưới thì không như vậy, tuy rằng đã nghe nói bên người hoàng tượng có một nam hài tử, nhưng ngang nhiên mang ra ngoài thì không giống nhau.
Câu đầu tiên Phó Trạm mở miệng là “Các ngươi cũng nhìn thấy, đây là Liễu Tô Liễu công tử, từ nay về sau, thấy hắn giống như thấy trẫm.”
Chúng phi tần cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì, nhưng ai cũng nghe lời đồng ý: “Vâng.”
Nếu mục đích đã đạt được, Phó Trạm cũng không muốn ở lại lâu, hiện giờ hắn ở cùng một nơi với một phòng toàn nữ nhân, bên cạnh còn có Liễu Tô đang ngồi, luôn luôn có cảm giác làm trò ở trước mặt thê tử.
Liễu Tô lại không muốn đi, hắn muốn nghe xem trung thu lần này sẽ làm gì.
Nếu Liễu Tô không đi, vậy Phó Trạm cũng không đi, hai người giống như hai tôn đại thần ngồi ở bên trên, Trình Như cũng không biết làm sao, chỉ có thể tiếp tục nói những thứ nên nói.
Liễu Tô thì uống một hớp trà ăn hai miếng điểm tâm, nghe Trình Như sắp xếp một chút liền xong. Liễu Tô phủ phủi vụn bánh ở trên tay, hướng Phó Trạm nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Trạm còn mong gì hơn, nghe vậy vội vàng gật đầu, “Được, hôm nay không có chuyện gì, ta mang ngươi đi Tĩnh Vương phủ, nghe A Triệt nói Dung Hoa thường nhắc tới ngươi, mang ngươi đi gặp hắn.”
Liễu Tô cũng rất nhớ Dung Hoa, không biết Tĩnh Vương thái phi có ăn hiếp hắn nữa không, qua một thời gian nữa Tĩnh Vương sẽ đại hôn, Dung Hoa đa sầu đa cảm như vậy, chắc là cũng phải đau khổ rất nhiều.
Hai người hoàng thượng đến trong một phút đồng hồ, vẻ mặt của quý phi vẫn bình thường, nên nói gì thì nói cái đó, nếu là người ngoài thì cũng chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
Ra cửa cung Vân Thai, lúc này Trình Ấu Lan mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng không có gì thay đổi, cung nữ đi theo sau nàng bị khí lạnh trên người nàng phát ra sợ tới mức muốn ngừng bước chân, cung nữ thậm chí còn nhìn thấy phía sau Trình Ấu Lan xuất hiện ba cái đuôi.
Chuyện Liễu Tô cùng Phó Trạm ra cung cũng không cố ý giấu diếm, cho nên vừa ra cung đại thần ở kinh thành đều biết.
Dọc đường đi Liễu Tô còn có chút nôn nóng, Phó Trạm nắm tay hắn hỏi: “Ngươi làm sao? Từ khi rời khỏi Vân Thai cung liền lo lắng.”
“Vừa rồi ở Vân Thai cung, ta cảm thấy có yêu khí rất mạnh, thực tà môn, cho nên liền mượn cớ ở lâu thêm một chút, nhưng ở trên người người nào, ta không có cảm nhận được, qua hai ngày nữa ngươi kêu Trình Như tổ chức vài buổi yến hội, ta cũng đi chơi, sẽ biết là người nào.”
“Yêu?” Phó Trạm nghi hoặc, “Ngươi nói là trong những tấn phi mới vào có yêu?”
“Cũng không hẳn là những người mới vào, cũng có thể là những người đã tiến cung từ trước, thế nhưng còn chưa biết đối phương là ai, chúng ta nên bàn bạc lại cho kỹ, ta sẽ tiếp cận các nàng để tìm hiểu xem thế nào, thứ này ở trong đám tần phi, mục tiêu có thể là ngươi.”
Phó Trạm cũng không hoài nghi mục tiêu là hắn, mấy năm nay đám triều thần vì vị trí hoàng hậu mà ra tay không ít lần, khó mà đề phòng, Phó Trạm không gần gũi hậu cung, đây cũng là một trong những nguyên nhân, ai lại muốn người đang nằm ngủ bên cạnh mình lại đột nhiên bóp chết mình.
Phó Triệt nghe được tin tức, vội vàng dẫn theo Dung Hoa đến cửa Vương phủ nghênh đón thánh giá, lúc ấy xe ngựa của hoàng thượng đã đến đầu phố.
Tĩnh Vương thái phi nhìn thấy Dung Hoa xinh xắn lanh lợi bên người Phó Triệt, liền tức giận. Trong ánh mắt nhìn Dung Hoa hiện lên ghê tởm, rõ ràng là nam tử, lại cùng nam nhân một chỗ, thật sự là khiến kẻ khác buồn nôn.
Dung Hoa nhận thấy ánh mắt của thái phi, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy gì, nếu là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với Phó Triệt, nhưng hiện giờ hắn vẫn dùng úc sinh tán, theo lý thuyết cũng đã có đứa nhỏ, nên cũng không còn áy náy nữa.
Phó Triệt cũng cảm giác được gì đó, nắm tay Dung Hoa kéo về phía mình.
Xe ngựa của hoàng đế dừng lại, Phó Trạm nắm tay Liễu Tô từ trên xe đi xuống, nói một câu bình thân, liền đường hoàng đứng bất động ở cửa.
Phó Triệt vội vàng đứng lên dẫn đường, nhìn thấy Liễu Tô thì hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp Liễu Tô, tuy rằng Dung Hoa suốt ngày nhắc tới, nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua, hiện tại nhìn thấy giống như một cây trúc đứng bên người Phó Trạm, nhưng lại không bị khí thế của Phó Trạm áp đảo, mà lại tạo nên một phong cảnh rất hài hòa.
Dung Hoa nhìn thấy Liễu Tô cũng rất vui vẻ, khi hắn vui vẻ, trong cổ áo liền bay ra một bông bồ công anh, người khác không nhìn thấy, Phó Triệt bất đắc dĩ tóm lấy, giấu ở trong tay vẻ mặt như không có gì dẫn đường cho hoàng thượng.
Lão thái phi quỳ ở phía trước, cũng không nhìn thấy Liễu Tô bên người Phó Trạm, nhưng khi vừa đứng dậy, thật không biết nên dùng sắc mặt gì ở trước mặt hai người Phó Trạm.
Hiện giờ đang là ban ngày ban mặt mà hoàng thượng dám mang ra ngoài, chứng tỏ là rất để tâm.
Đi thẳng đến phòng khách, Phó Trạm hỏi lão thái vi vài câu rồi cho nàng về trước, lão thái phi cũng nói thân thể không khỏe rồi rời đi, nàng nhìn thấy bốn nam tử thật sự là rất đau đầu.
Lão thái phi vừa đi, mấy người liền thoải mái hơn, Dung Hoa ngồi xuống bên cạnh Liễu Tô, lo lắng nhìn hắn, Liễu Tô biết hắn muốn hỏi cái gì, liền cười nói: “Ta không sao, ở trong cây nửa ngày sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Hai người nói chuyện cũng không tránh hai huynh đệ Phó Trạm, Phó Triệt thấy vẻ mặt Phó Trạm ung dung, liền hiểu được, thời điểm hắn mới mang Dung Hoa trở về, Phó Trạm còn từng khuyên hắn, hai người nam tử ở chung không phải là chính đạo, còn tính toán ban thưởng mấy thị thiếp cho hắn, bị hắn cự tuyết mấy lần sau này Phó Trạm cũng không nhắc lại, hiện giờ lại tới phiên Phó Trạm, theo dáng vẻ hiện tại, so với mình còn bất chấp hơn.
Dung Hoa cùng Liễu Tô nói chuyện, Phó Trạm cũng đem chuyện Liễu Tô nói trong cung có yêu nói cho Phó Triệt.
Phó Triệt nghe xong cười lạnh, “Đám người này thật sự dám dùng bất cử thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu Liễu Tô nói có tà khí, vậy nhất định không thể xem thường được.”
“Cho nên ta nghĩ để cho ngươi mời Huệ Thanh đại sư vào cung, ra tay trước chiếm lợi thế, đem yêu quái hại người kia thu phục.”
“Nhưng mà…..” Phó Triệt hơi lo lắng, “Huệ Thanh đại sư vào cung, có bất lợi gì cho Liễu Tô cùng Dung Hoa không? Cả đời Huệ Thanh trừ yêu, công chính nghiêm minh, lỡ như…..”
“Huệ thanh sẽ không dám, ngươi cứ yên tâm đi, chờ hắn vào cung, sẽ trừ tà vật kia.”
“Nếu hoàng huynh đã nói vậy, ta cũng yên tâm.”
Chuyện trong triều thì toàn là chuyện cũ rích nhai đi nhai lại, không nói cũng vậy, thế nhưng Phó Trạm lại nhớ tới một chuyện khác, “Tần phi trong cung đều đã được phong vị, quý phủ của ngươi cũng có việc vui, thái hậu cũng không hỏi ý kiến của ngươi, trực tiếp hạ chỉ cho ngươi, cô nương Chu gia ngươi đã gặp rồi? như thế nào? Có thể đến chỗ ngươi hay không?”
Nói đến chuyện này Phó Triệt cảm thấy đau đầu, “Hoàng huynh, ngươi đừng trêu ghẹo ta, cái gì mà cô nương Chu gia Triệu gia, là do mẫu phi của ta ồn ào, ngươi cũng biết, cả đời này của ta, không có ý định lấy nữ nhân.”
Thời điểm Dung Hoa cùng Liễu Tô nghe Phó Trạm nhắc tới cô nương Chu gia, hai người liền nhìn qua, nghe Phó Triệt nói không lấy nữ nhân khác, hốc mắt Dung Hoa lấp tức đỏ lên, mím môi không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Phó Triệt, khiến cho Phó Triệt hơi ngượng ngùng.
Liễu Tô nhẹ nhàng hừ một tiếng, kéo tay Dung Hoa bắt mạch một chút, lại hừ một tiếng đẩy ra, “Ngươi có thân dựng, đã gần hai tháng.”
“…..” Trong phòng lập tức yên tĩnh, Dung Hoa đỏ mặt cúi đầu, đầu ngón tay túm chắt tay áo.
Liễu Tô thấy Phó Triệt ngơ ngác, lại hừ một tiếng, từ từ đi đến bên người Phó Trạm, Phó Triệt nếu dám nói nửa câu không đúng với Dung Hoa, hắn đã nghĩ xong hết rồi, hắn sẽ mang Dung Hoa vào trong cây, linh khí trong cây so với bên ngoài tốt hơn, đứa nhỏ sinh ra ở trong cây cũng tốt.
Phó Triệt hơi hơi lảo đảo nhào tới trước mặt Dung Hoa, mất nửa ngày mới lên tiếng nói, “Dung Hoa, hắn nói là thật sao?”
Dung Hoa mím môi gật đầu, trong lòng hắn cũng lo lắng, tuy rằng hắn là yêu, nhưng vẫn là nam tử, loại chuyện sinh đứa nhỏ này cũng rất khó tin.
Nhưng Phó Triệt lại lập tức ôm lấy Dung Hoa, Liễu Tô nhìn thấy mặt liền nóng lên, tự giác quay đi không nhìn hai người Dung Hoa, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Phó Trạm, hắn lại vội vàng dời mắt đi.
Lúc này Phó Triệt không biết là nên lo lắng hay vui vẻ, hắn ôm Dung Hoa, cũng xoay người hỏi Liễu Tô, “Liễu tiên sinh, Dung Hoa là nam tử, mang thai có bị ảnh hưởng đến thân thể hay không?”
Liễu Tô rốt cục không cần nhìn ánh mắt Phó Trạm, nói: “Đương nhiên rất là nguy hiểm, nhưng sau này chăm sóc tốt sẽ không sao, nếu cảm xúc dao động quá lớn, hoặc lại uống thuốc bậy, khẳng định người lớn và đứa nhỏ sẽ nguy hiểm.”
Phó Triệt bị mấy câu nói của Liễu Tô khiến sắc mặt trắng bệch, “Vậy….. như vậy chúng ta……”
“Chăm sóc tốt thì sẽ không có chuyện gì, Dung Hoa là nam tử, sinh đứa nhỏ đương nhiên là khó khăn, nếu có gì sơ xuất, ta sẽ dẫn hắn vào trong cây, nơi đó của ta linh khí dồi dào, đối với Dung Hoa cùng đứa nhỏ đều tốt.”
Dung Hoa biết Liễu Tô hay nói giỡn, nhưng Phó Triệt lại nghĩ Liễu Tô nói thật, vội vàng thề, “Ta tuyệt đối sẽ không để cho Dung Hoa bị tủi thân, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, mong Liễu tiên sinh yên tâm.”
Liễu Tô thấy hắn như vậy, cũng cười gật đầu, “Được, Dung Hoa tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ tin ngươi, sau này sẽ nhìn ngươi làm ra sao.”
Chuyện bên này nói đã xong, thế nhưng Phó Triệt vẫn phải đi tìm Huệ Thanh, để Dung Hoa ở lại vương phủ, chắc chắn trở về chỉ còn lại một đông xương trắng, biết thân phận Liễu Tô, hiện giờ càng yên tâm để cho Dung Hoa tiến cung, theo như Liễu Tô nói cái chỗ kia so với vương phủ còn tốt hơn gấp trăm lần. Liễu Tô biết Phó Triệt muốn đi tìm Huệ Thanh, liền đưa Dung Hoa vào trong cây ở. Phó Triệt liên tục nói lời cảm ơn, dáng vẻ thân vương hoàn toàn không còn, nghiễm nhiên coi Liễu Tô là chị dâu của mình.
Phó Trạm đem mọi chuyện nói rõ ràng với Phó Triệt, liền quay về cung, ba ngày sau Phó Triệt bí mật đưa Dung Hoa vào cung, Phó Triệt ở điện Hàm Chương tận mắt nhìn thấy Liễu Tô cùng Dung Hoa biến mất, hắn lúc này mới cảm thấy Dung Hoa thật sự là yêu.
Phó Trạm thấy vẻ mặt kinh ngạc của đệ đệ, có chút đắc ý, Dung Hoa đi theo Phó Triệt hơn hai năm, còn không hiểu biết sâu bằng mình cùng Liễu Tô mới quen nhau mấy tháng, hắn vỗ vỗ vai Phó Triệt, vẻ mặt kiểu như chiếm được thứ tốt liền chia sẻ với đệ đệ, “Ta mang ngươi vào.”
“….. Hoàng huynh có thể vào sao?”
Phó Trạm rất bình tĩnh nâng cằm, “Đương nhiên.”
Phó Triệt chưa kịp nhìn rõ gì cả, cảnh tượng trước mắt đã không còn ở điện Hàm Chương nữa, trước mắt là một tòa nhà trúc, Liễu Tô cùng Dung Hoa đang đi vào nhà trúc.
“Đây là nơi Liễu Tô ở, ngươi đi tìm Huệ Thanh, Dung Hoa sẽ ở nơi này, Liễu Tô cũng sẽ điều trị cho hắn thật tốt, chờ ngươi trở về liền đón hắn về phủ.”
“Đa tạ hoàng huynh!” Phó Triệt không biết nên cảm ơn Phó Trạm và Liễu Tô như thế nào, chỉ có thể ở trong lòng hạ quyết tâm sau này sẽ làm thật tốt những việc Phó Trạm giao.
Một bình luận cho “chương10”