Chương1

Vào năm Thiên Nguyên thứ 19, Bắc Địch đi về phía Nam, công thành đoạt đất, đi thẳng tới bờ sông Dương Bá, cách một con sông nhìn sang bên Đại Ngụy, chiến hỏa rất căng thẳng.

Kinh thành đang gặp nguy hiểm!

Từ hơn mười năm trước, cha con Khương gia khiến Bắc Địch sợ mất mật chết trận sa trường không tìm thấy thi thể, Đại Ngụy không có một tướng lãnh nào có thể chống lại sự xâm phạm của Địch Bắc. Dáng vẻ quân địch bệ vệ kiêu ngạo, sĩ khí Đại Ngụy thấp kém, không ít đại thần thỉnh cầu Thiên Nguyên Đế ngự giá thân chinh, ủng hộ sĩ khí, nâng cao uy vọng của quốc gia.

Thiên Nguyên Đế chậm chạp không quyết, cuối cùng lại đem đại hoàng tử Sở Hoài Dẫn lúc ấy mười tám tuổi đẩy lên chiến trường.

Ai cũng không ngờ được, đại hoàng tử chưa bao giờ lên chiến trường, nhưng thế như chẻ tre, dùng hai năm ngắn ngủi, bức Địch Bắc quay về biên cảnh, lại trấn thủ phương bắc ba năm, đánh cho Bắc Địch dễ bảo, cuối cùng tiến cống xưng thần.

Thời gian năm năm, danh hiệu chiến thần của Sở Hoài Dẫn vang vọng khắp triều đình, trong dân gian lưu truyền vô số thoại bản, có dáng vẻ hung thần ác sát đẫm máu, có tuấn mỹ văn võ vô song như thiên thần….. người xem đều yêu thích, phù hợp với mọi lứa tuổi.

Trên phố  Trường An, Mạnh Chu ngồi trong một sạp nhỏ, tay trái cầm bánh bao tay phải cầm sữa đậu nành, ăn đến hai gò má phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng, làn da trắng nõn sạch sẽ, so với bánh bao do danh trù Vương Phúc Quý làm còn muốn trắng muốn mềm hơn. Đôi mắt giống như nho đen được rửa qua nước, lông mi thật dài rũ xuống, người xung quanh đang nhiệt tình bàn tán về đại hoàng tử anh minh thần võ, chỉ có một mình hắn im lặng giữa phố xá sầm uất giống như là một viên chân trâu trắng.

“Quả thực là trời giáng tử vi tinh!” Một lão giả khó nén kích động, hận không thể sinh trễ năm mươi năm để theo đại hoàng tử ra trận giết địch.

Mạnh Chu hạ mí mắt, Sở Hoài Dẫn nắm binh quyền, nhiều lần kháng chỉ không trở về, Thiên Nguyên đế đã sớm ăn ngủ không yên, lúc này liền lấy lý do, tháng trước Chiêu nguyên hậu báo mộng nhớ hoàng nhi, đặc biệt mệnh lệnh kêu Sở Hoài Dẫn trở về hiến tế.

Mạnh Chu nghĩ lần này Sở Hoài Dẫn sẽ vẫn như cũ không để ý tới thánh chỉ, nhưng mười ngày trước, đại hoàng tử khải hoàn quay về, dân chúng đứng bên đường đón chào, Thiên Nguyên Đế tự mình ra cung nghênh đón.

Mạnh Chu sờ sờ mặt mình, bị đánh sưng lên.

Thế cục kinh thành thay đổi khôn lường, trong năm năm này Nhị hoàng tử liên tiếp hành động, dưới sự trợ giúp của hoàng hậu hiện giờ, đã đạt được sự đồng tình của một số lượng lớn triều thần, bọn họ ngày ngày truyền thụ cho Thiên Nguyên Đế “Đại Hoàng Tử có uy  trấn quốc, nhưng lại rất vô lễ”, sự vô lễ này, chính là nói Sở Hoài Dẫn kháng chỉ không chịu trở về.

Đương nhiên cũng có phái trung gian, ví dụ như người cha dối trá của hắn, tả tướng, Mạnh Phủ Thiện.

Tuy rằng Sở Hoài Dẫn đã trở lại, nhưng cũng không giao binh quyền. Thiên Nguyên Đế tuổi già sức yếu, tất cả các đế vương sợ nhất là không được chết già, chỉ cần bảo đảm Sở Hoài Dẫn không phát động binh biến, liền sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Mạnh Chu một ngụm uống xong bát sữa đậu nành, trên môi có một vòng sữa trắng.

Bên tai nghe thấy tiếng sáo và tiếng trống việc vui, tiếng pháo từ xa tới gần, hai con ngựa cao to sóng đôi, vó ngựa phi nhanh, vung lên xác pháo bay đầy trời, từng mảnh từng mảnh rơi vào trong sữa đậu nành.

Mạnh Chu hơi nhếch lông mày, chưa kịp quay đầu, có một cơn gió thổi qua, thổi tung tấm rèm bên cửa sổ của chiếc kiệu lớn tám người khiêng, khiến mùi thơm bay đầy người.

Mạnh Chu đứng gần nhất, lập tức thoáng nhìn thấy ngón tay dài nhỏ của tân nương tử nắm chặt khăn hỉ, không giống như sự thẹn thùng của cô nương khi xuất giá, ngược lại giống…. Muốn làm chuyện gì đó? Khóe miệng Mạnh Chu hơi cong lên, độ cong rất nhỏ hầu như không nhìn thấy, trạng thái này hắn rất quen thuộc.

Hôm nay là ngày tiểu công tử Vương Hữu Tướng lấy con gái Binh Bộ Thị Lang, khắp kinh thành ai mà không biết chú rể Vương Quân Dương làm người thô bạo, ngoại trừ ăn chơi đánh bạc thì không biết làm gì cả, thế nhưng đấy cũng là thái độ bình thường của những công tử ăn chơi ở kinh thành, Vương Quân Dương còn chưa phải là xuất sắc nhất.

Đôi mắt Mạnh Chu vừa chuyển, cực kỳ giảo hoạt, hiện giờ thế hệ thứ hai làm quan cẩn thận như hắn không nhiều lắm.

Hắn xoa xoa bụng, tiếc nuối nhìn thoáng qua sữa đậu nành còn chưa uống xong: “Ông chủ, tính tiền.”

Đi vòng xung quanh hai gian tửu lâu, lại quẹo vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, lại đi tới phía trước một đoạn là hậu viện nhà Vương Hữu Tướng. Nhìn từ xa xa, có một nhà thủy tạ ven hồ, hành lang rất tinh xảo, sau cùng là một tòa nhà hai tầng có tường bao xung quanh.

Phong tục của Đại Ngụy, thời gian bái đường và thời gian vào động phòng phải tách ra, để thể hiện sự coi trọng. Tân nương sau khi bái đường, trước tiên ở trong hậu viện nghỉ ngơi, tời giờ mới được vào động phòng.

Mạnh Chu hứng thú nhìn cửa sổ của tòa nhà hai tầng mở ra, một cái thang tre được nâng lên, nam tử áo xanh đứng ở bên dưới vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cửa sổ, một trận sột soạt sột soạt vang lên, tân nương cởi đi y phục phiền phức, dỡ xuống trang điểm dày đậm, một thân áo trắng bình thường, từ trên cây thang đi xuống dưới.

Tốc độ rất nhanh nhưng gan dạ hiếm thấy.

Hai người ôm nhau một lát, bỏ cây thang xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Chu không biết xuất hiện từ khi nào, sắc mặt liền trắng bệch.

Mạnh Chu nhìn nam tử mặc trang phục màu xanh một lúc, thì ra là con trai của đối thủ một mất một còn của Binh Bộ Thị Lang, là một trong những thanh niên có chí số lượng không nhiều lắm ở kinh thành, còn phải khảo khoa cử, vậy mà chấp nhận buông tha tiền đồ dẫn người bỏ trốn.

Tân nương tử dáng người cao gầy đột nhiên ngang tàng, che ở đằng trước: “Ngươi xem là không phát hiện, ta vốn không muốn, là cha ép ta.”

Khóe mắt Mạnh Chu hơi hạ, lạnh lùng nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ đi ngang qua.”

Thanh niên sửng sốt, thở dài nói lời cảm ơn với Mạnh Chu, kéo tân nương vội vàng rời đi, không hề dây dưa lằng nhằng.

Mạnh Chu đứng tại chỗ, nhìn cửa sổ kia trầm tư một lát, đột nhiên nhón chân phi thân nhảy lên tường cao, nắm lấy cửa sổ, khuỷu tay dùng sức, dáng người nhanh nhẹn giống như chim yến biến mất sau cửa sổ.

Cửa sổ cạch một tiếng được khép lại, nhìn không ra có gì không ổn, trong thời gian không tới một nén nhang, tân nương tử đã thay đổi thành người khác.

Hoa cài đầu bị ném xuống đất, trâm cài bừa bộn, mũ phượng khăn chùm đầu bị vứt trên nhuyễn tháp, tân nương đi rất thản nhiên, Mạnh Chu vừa phun tào vừa thu thập tàn cục.

Sau khi đi ra khỏi bình phong, Mạnh Chu đã đổi thành một thân đỏ thẫm, làn váy thêu muôn hoa bị kéo đi dưới đất, eo thon tinh tế được một cái cúc bằng ngọc trắng bao lại vừa vặn.

Môi hồng răng trắng, mặt mày phong lưu.

Cởi bỏ áo ngủ bằng gấm, tùy ý kéo xuống hai nhúm bông nhét vào trước ngực, đi tới trước bàn trang điểm, kéo ra ngăn tủ, năm ngón tay giơ lên ném toàn bộ trang sức vào bên trong. Hắn đơn giản cột lại tóc dài, đội khăn voan lên, trong lòng tính canh giờ.

Lúc trước Mạnh Chu có đắc tội với Vương Quân Dương nên không nhận được thiệp cưới, chỉ có thể lén tiến vào.

Không chỉ Vương gia, từ khi làm Đại Lý Tự Chính, Mạnh Chu đã đắc tội với không ít người, thế nhưng, hắn luôn có thể thần kỳ giải quyết các mối quan hệ, mỗi lần muốn làm gì đều chuẩn xác trúng mục tiêu, khiến người bên ngoài có loại lỗi giác “ah, không động tới trên đầu ta thì không cần lo lắng”.

Chủ yếu là bởi vì trước kia trong tay hắn chỉ là những chuyện vặt vãnh, đây là lần đầu tiên hắn trêu chọc Hữu Tướng đương triều, nếu không thể toàn thân trở ra, chắc là…. Cảnh đêm thê lương.

Ba ngày trước, có khổ chủ tìm tới Đại Lý Tự, cáo trạng Vương Quân Dương ức hiếp dân nam cường đoạt dân nữ, đã bắt đi nữ nhi A Quyên nhà nàng đã đính hôn. Không có bằng chứng để vượt cấp chống án, còn không tìm ra được nơi giam giữ, Đại Lý Tự đương nhiên không thể nhận án tử này.

Các nha môn đùn việc cho nhau, khổ chủ không có nơi tố khổ, lại gặp được Đại Lý Tự Chính chịu nghe nàng kể khổ,  không quan tâm hắn chỉ là quan ngủ phẩm, sống chết dập đầu, cầu xin khóc lóc, nói tính tình nữ nhi mạnh mẽ, bản thân liều mạng cũng muốn cứu nàng ra…. Mạnh chủ còn chưa nói giúp hay không giúp, hai mắt khổ chủ khẽ đảo, khóc ngất ở cửa Đại Lý Tự.

 Mạnh Chu tiêu tiền nhờ người đưa nàng về nhà, quay đầu lại bị những người khác ở Đại Lý Tự cười nhạo: “Chuyện gì đây, công tử nhà Thừa Tướng phạm tội, ta phá án cũng phải chú ý cấp độ có phải hay không? Mạnh công tử lại tiêu pha.”

Nhóm người này trong sáng ngoài tối ngầm châm chọc hắn là “công tử nhà Thừa Tướng”, Mạnh Chu cười trừ lười so đo.

Chuyện không nắm chắc, Mạnh Chu sẽ không hứa hẹn, hắn phải đi vào Vương gia nhìn xem, ít nhất cũng phải biết được khổ chủ nói thật hay giả, còn nữa người bị giấu ở chỗ nào, đã chết hay chưa.

Nếu có một cái đùi cùng chung chí hướng để cho hắn ôm…..

Mạnh Chu thở dài, nhặt đậu phộng ăn cho hết thời gian. Nếu có một cái đùi cùng chung chí hướng để cho hắn ôm, hắn sẽ không cần phải vòng vèo mười tám lần để phá án, thực sầu.

Vương Quân Dương được sủng ái, chỗ ở cách thư phòng cha hắn rất gần, hôm nay đại hôn, người trong phủ ra ra vào vào, là cơ hội đục nước béo cò khó có được.

Nhưng Mạnh Chu xem nhẹ một chuyện: hắn có thể nghĩ tới điểm này, có nghĩa là người có tính toán giống như hắn không phải ít.

Ăn hết đậu phộng hơi khát nước, ánh mắt Mạnh Chu di chuyển một vòng, thế mà lại không có nước trà.

Hắn bất đầu nhớ nhung nửa chén sữa đậu nành kia.

Thời gian Mạnh Chu dùng để nhớ nhung dần dần trôi qua, sắc trời dần tối, hai vị tỳ nữ dẫn hắn tới nơi ở của Vương Quân Dương.

Thay đổi nơi ngồi mới, Mạnh Chu đứng lên giãn gân cốt, lát nữa Vương Quân Dương tiến vào, hắn sẽ đánh ngất tên kia, sau đó là thời gian hoạt động tự do của hắn.

Về phần vì sao phải giả trang thành tân nương lâu như vậy, Mạnh Chu sẽ không thừa nhận là vì muốn tranh thủ thời gian cho đôi uyên ương kia.

Hắn không phải ủng hộ việc cùng nhau bỏ chạy.

“Nhị công tử.”

“Các ngươi lui ra.” Là Vương Quân Dương.

Mạnh Chu đội xong khăn voan, lỗ tai dựng thẳng lên, hai tiếng bước chân ở ngoài cửa dần dần đi xa, sau một lát lại vang lên.

Có việc gì còn quan trọng hơn đêm động phòng hoa chúc sao ? Mạnh Chu đoán, sẽ không phải là đi xem A Quyên kia chứ ? Nếu là như vậy, A Quyên kia hẳn là cách nơi này không xa.

“Cạch” một tiếng, Vương Quân Dương vừa đẩy cửa vào, ánh lửa bên ngoài đột nhiên sáng lên, gia đinh hô to bắt kẻ trộm, tiếng bước chân vừa nặng vừa loạn như nhịp trống dày đặc.

“Xui !” Vương Quân Dương mắng một tiếng, giọng say khướt, nghe giọng nói là biết rất khó chịu.

Trong lòng Mạnh Chu hơi hồi hộp, âm thầm cầu nguyện kẻ trộm đừng không có mắt mà chạy tới nơi này.

Nến đỏ lay động vụt sáng, một trận gió tiến vào, ngay sau đó có cái gì đó kêu rên ngã xuống, lăn vài vòng, đồng thời cửa phòng bị người đóng lại.

Đăng đồ tử hay là thích khách ?

Mạnh Chu kéo khăn voan xuống, hắn không quan tâm mình hôm nay là ai, dù sao cũng không có tân nương, để cho hắn nhìn xem vị nào to gan lớn mật như vậy—–

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

Sở Hoài Dẫn có được chứng cớ quan trọng, từ trong thư phòng Hữu Tướng đi ra lại đụng vào cơ quan, gây ra động tĩnh khiến cho hộ vệ cảnh giác, hắn liền lập tức trốn vào một căn phòng bên cạnh, không nghĩ tới lại là hôn phòng của Vương tiểu công tử.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng đánh ngất chú rể, tránh cho ồn ào, tiện đà đá vào chỗ tối…..

Vừa ngẩng đầu, tân nương tử lại bình tĩnh ngoài ý muốn.

Ánh mắt Sở Hoài Dẫn rất nhanh đảo qua hầu kết nổi lên của Mạnh Chu, đến dưới xương quai xanh, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt không thể phân biệt là nam hay nữ, suy nghĩ di chuyển giữa nam và nữ, cuối cùng xác định là nam.

Hắn khẽ nhíu mày, đích nữ của Binh Bộ Thị Lang, là nữ mà…..?

Chẳng lẽ Vương gia đã sớm có đề phòng dùng gậy ông đập lưng ông sao ? Trong mắt Sở Hoài Dẫn hiện lên một tia sát ý, đó là khí tràng Diêm La luyện ra từ trên chiến trường, khí phách sắc bén bễ nghễ tất cả.

Mạnh Chu ý thức được ba điểm : Một, ta đánh không lại hắn. Hai, người này dẫn thị vệ tới đây. Ba, đêm nay muốn thoát thân rất khó khăn.

Mạnh Chu lập tức lao lên ôm lấy đùi hắn : “Đại hiệp ! Không cần ngộ thương.”

Suy nghĩ của Mạnh Chu vận chuyển nhanh, hôm nay nếu không ra được Vương gia thì phải làm sao bây giờ ? Ánh mắt hắn nhìn về người trước mắt này, hung ác mà tỏ vẻ khiển trách—– người phá hủy chuyện của hắn, muốn chạy ít nhất phải dẫn hắn theo !!!

Có hộ vệ nghe thấy động tĩnh chạy vào trong viện, Sờ Hoài Dẫn rút chân, không rút ra được. Hai người giằng co trong chớp mắt, thị vệ đã tới cửa, Sở Hoài Dẫn chợt tới gần, mạnh mẽ kéo Mạnh Chu lên giường, một tay kéo qua chăn cưới chùm kín hai người ở bên dưới.

Mạnh Chu bị kéo hơi lảo đảo, lui về phía sau thì dẫm vào làn váy, thế cho nên khi hắn ngã vào trên giường, tóc đen rối tung, hồng sam lộn xộn, xương quang xanh lộ ra một tảng lớn trắng bóng.

Ba loại màu sắc hòa vào nhau đánh sâu vào tầm mắt, mê hoặc lòng người, Sở Hoài Dẫn sửng sốt, tay lớn chụp vào thắt lưng của đối phương, đột nhiên có xúc cảm ấm áp mềm mại, giống như có một bàn tay cào vào trái tim.

Mạnh Chu đảo mắt xem thường, ngươi làm mùng một ta làm mười lăm, dứt khoát cởi bỏ áo, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, không chút khách khí mà kéo đầu đối phương xuống, che đi khuôn mặt của mình. Mỗi một động tác lưu loát sinh động, không hề cho người khác cơ hội từ chối.

Sở Hoài Dẫn lần đầu tiên bị người ép cúi đầu, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, không cho hắn nghĩ nhiều, “cạch” một tiếng cửa bị đẩy ra.

“A ưm….. Đau—–” giọng con gái ngọt nị uyển chuyển rên rỉ quấy nhiễu tất cả.

Dưới ánh lửa rạng rỡ, trong phòng điện quang đá lửa.

Hộ vệ bất ngờ không kịp phòng bị thấy một màn như vậy tập thể cứng đờ.

Bọn họ nhìn thấy gì…..

Thiếu phu nhân quần áo không chỉnh, nửa che nửa đậy, thiếu gia cúi người trước ngực thiếu phu nhân không thấy rõ mặt….. Phải….. Làm gì…..

Trong đám hộ vệ có người tuổi trẻ khí thịnh, máu mũi ứa ra, ngơ ngác bước đi.

Sở Hoài Dẫn tuy từng đi ra từ trong biển máu nhưng vẻ mặt vẫn là khiếp sợ, hầu như nghĩ trên giường có người thứ ba. Hắn rõ ràng cảm giác được, lồng ngực dán vào sườn mặt mình có chấn động nho nhỏ.

Một bình luận cho “Chương1”

Leave a Reply